Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc full

Chưa bao giờ anh nói buông tha Thiên Tình, đã từng bá đạo nói “anh yêu em”, còn muốn cướp Thiên Tình cùng chạy trốn, bây giờ lại nói muốn buông tay …

Anh đi chẳng có mục đích, lúc dừng xe lại mới phát hiện, hóa ra anh đã đến nơi ở của Thiên Tình.

Anh dừng xe dưới bóng cây, châm một điếu thuốc, trong bóng chiều nhìn lên căn phòng của cô. Bây giờ cô đang làm gì nhỉ? Đang cười, hay vẫn đang khóc lóc khổ sở?

Anh nhớ lại lúc cô vẫn còn là một cô bé con. Hàng ngày gặp bất cứ chuyện nhỏ nhặt gì , cô cũng đều đến trước mặt anh khóc làm nũng một chút, nhất định muốn anh phải ngọt nhạt dỗ dành từng lần từng lần, mới có thể vui vẻ trở lại. Cô bị đứt tay cũng đỏ mắt đi tìm anh, thầy giáo mắng, cô cũng khóc tìm anh, số học không làm nổi, lại kéo tay anh lắc lắc liên tục để anh hướng dẫn cô làm bài tập… Đối với cô, anh luôn luôn bất đắc dĩ, luôn luôn thỏa hiệp. Vừa nhìn thấy cô, lòng dạ anh lại bừng lên niềm hứng khởi vô cùng, vừa thấy cô, anh có cảm giác bản thân hoàn toàn không thể làm được bất cứ việc gì, chẳng thể nào dựng nổi phòng tuyến đối với cô.

Còn bây giờ, tất cả đều đã thay đổi, anh không còn là Mộ Cẩn Hiên của 15 năm trước, không còn là Mộ Cẩn Hiên đã từng cho rằng mình có thể sống cả đời với cô, sẽ cưng chiều cô, yêu cô, sẽ che chở cô cả đời như trước… Nhưng Thiên Tình của anh, lại vẫn cố chấp đứng ở đó chờ anh.

Anh không sao tưởng tượng được, 15 năm của cô trải qua như thế nào, đã khóc bao nhiêu lần, chảy ít hay nhiều nước mắt…anh nghĩ đến những lúc cô khóc muốn đi tìm anh, mà anh lại không có ở đây, trái tim của anh liền dậy lên những cơn co rút đến đau buốt.

“Thiên Tình. . .” Tàn thuốc nóng cháy đến đầu ngón tay, nhưng anh hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ gục đầu ở trên tay lái khàn khàn giọng gọi tên cô, cái tên mà trong suốt những năm tháng qua, anh không dám nghĩ đến. Cô là động lực duy nhất giữ anh lại trong lúc anh đã quá tuyệt vọng, nhưng cũng lại là điều cấm kỵ mà anh không dám tùy tiện đụng vào. . .

“Mộ thiếu gia?” Ngoài của sổ xe truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Mộ Cẩn Hiên ngẩn ra, không để ý đến việc lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt, anh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng ở nơi đó. Hạ cửa kính xe xuống, anh kinh ngạc hỏi: “Ông là ai?”

“Tôi là quản gia của nhà này, lần trước thiếu gia lái xe đưa tiểu thư trở về, tôi vẫn còn nhớ kỹ, Mộ tiên sinh có muốn đi vào không?”

Quản gia nói khách khí, bộ dáng đúng phép tắc.

“Không, không cần đâu, tôi chỉ đi ngang qua nhìn nơi này một chút thôi… tôi đi đây.” Mộ Cẩn Hiên vừa nói vừa chuẩn bị kéo lại cửa kính xe, lúc cửa sổ kéo lên được một nửa, anh dừng lại, nhìn quản gia đứng ở nơi đó nói: “Đừng nói cho Thiên Tình biết vừa rồi tôi đã tới nơi này.”

“Mộ thiếu gia. . .” Quản gia do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói vẻ đầy lo lắng lẫn đau lòng: “Hay là, người hãy vào nhìn qua tiểu thư một chút đi, tiểu thư khóc một mình suốt cả buổi trưa, đến bây giờ vẫn chưa ăn một miếng cơm nào.”

Ngón tay cầm tay lái của Mộ Cẩn Hiên run lên, “Noãn Noãn. . . Cô ấy vẫn khóc suốt như vậy sao?”

“Mộ thiếu gia, người hãy khuyên nhủ tiểu thư đi, tiểu thư cũng chỉ nghe lời nói của người thôi.” Quản gia càng sốt ruột, mở miệng nói. Ông ta cũng không thể chịu nổi nữa nên đã nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ Thân Tống Hạo rồi, vị tiểu thư này đúng là một người quan trọng mà…

Mộ Cẩn Hiên lập tức xuống xe, đi được vài bước, rồi bật chạy vì không thể kìm chế nổi nữa, anh xuyên qua phòng khách vừa chạy lên lầu vừa hỏi người hầu, đầu cũng không quay lại : “Noãn Noãn ở phòng nào?”

“Quẹo trái, gian thứ hai.” Người hầu kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộ Cẩn Hiên, nhưng vẫn trả lời thành thật.

Mộ Cẩn Hiên bước vài bước lên tiếp, anh cần phải đi đến ngoài cửa, nhưng bước chân bỗng dừng lại. Anh ngẩn ngơ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, cảm thấy ngực đau vô cùng… Anh đáng được coi là một người đàn ông sao? Ngay cả với người con gái mình yêu thích, anh cũng không thể che chở, yêu thương cô được…

Bây giờ anh lấy tư cách gì mà gặp Thiên Tình đây?

Không biết đứng si ngốc một mình bao lâu, Mộ Cẩn Hiên mới chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng gõ cửa; “Noãn Noãn, là anh đây, em mở cửa được chứ?”

Trong phòng ngủ vẫn an tĩnh, Mộ Cẩn Hiên cảm thấy hơi thở của chính mình dường như ngừng lại, anh tiếp tục gõ cửa: “Noãn Noãn, ngoan nào, mở cửa ra được không?”

Thiên Tình nằm úp sấp ở trên giường, nghe được giọng nói của anh, bả vai của cô càng rung động kịch liệt. Cô tóm lấy chiếc gối đầu áp chặt vào đầu của mình, miệng phát ra tiếng khóc hu hu càng lớn. Cô không muốn gặp lại anh nữa, cô đã hạ quyết tâm phải rời khỏi anh, anh còn tới đây để làm gì?

Nhưng mà…nhưng mà… nghe thấy anh gọi tên mình như vậy, cô hoàn toàn không sao kháng cự nổi, dù chỉ là một chút…

Huống chi, nghe cái từ “Ngoan” đầy dịu dàng như thế trái tim của cô đã đã tan thành nước mất rồi. . .

“Noãn Noãn, em đừng khóc nữa. . . Anh chỉ vào nói với em mấy câu thôi, chỉ một phút đồng hồ thôi, có được hay không?” Tiếng khóc của cô từ trong khe cửa vọng ra khiến trái tim của anh càng trở nên bối rối hơn.

Một phút đồng hồ? Thiên Tình đang khóc liền chu cái miệng, một phút đồng hồ thì để làm cái gì. . .

Thấy trong phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì, Mộ Cẩn Hiên không khỏi sốt ruột xoay quanh. Nha đầu đơn thuần kia thật muốn bức bách anh đến phát điên lên!

“Mộ thiếu gia, đây là cái chìa khóa dự phòng của phòng tiểu thư …” Đang lúc không có biện pháp nào, quản gia cầm một chùm chìa khóa rón ra rón rén đi lên, nhỏ giọng nói với Mộ Cẩn Hiên .

Mộ Cẩn Hiên không chút do dự cầm chìa khóa, cắm vào ổ khóa vặn hai vòng mở cửa phòng. . .

Thiên Tình đang nằm úp sấp ở trên giường khóc nhè, chợt nghe thấy tiếng mở cửa rắc rắc vang lên, cô kinh ngạc quay sang, vừa hay nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên đóng cửa lại bước tới. . .

“Bịch” một tiếng, chiếc gối ở trong tay Thiên Tình liền bay ra ngoài, nện trúng mặt của Mộ Cẩn Hiên . Thiên Tình nhắm mắt lại khóc, quát ầm lên: “Ra ngoài, anh ra ngoài ngay, đi ra ngoài. . .”

Mộ Cẩn Hiên cũng không tránh, ôm chiếc gối đứng ở nơi đó nhìn cô, giống như đứa trẻ đã mắc phải một chuyện sai lầm.

“Noãn Noãn, anh chỉ muốn đến thăm em, nếu như nhìn thấy anh khiến em không vui, bây giờ anh sẽ đi luôn…”

Anh chậm rãi đi đến bên giường, đặt chiếc gối lên trên giường của cô: “Noãn Noãn, em đừng khóc, hãy cố gắng ăn cơm, cố gắng tự chăm sóc bản thân nhé!”

“Ai cần anh tới giả mù sa mưa!” Thiên Tình ra sức trừng mắt nhìn anh, lau qua nước mắt, kéo chiếc chăn che kín cả người mình lại: “Anh đi đi. . . Em không bao giờ còn muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không bao giờ muốn nghĩ đến anh nữa . .”

“Thôi được, vậy thì anh đi đây. . .” Mộ Cẩn Hiên nhìn chiếc chăn đang vặn vẹo thành một cục, đáy mắt không tự chủ được, nổi ý cưng chiều. Anh nói xong liền bỏ đi, nhưng lại đến bên mép giường của cô yên lặng ngồi xuống.

Quả đúng như dự đoán, Thiên Tình đã khóc cả buổi, nghe trong phòng không còn tiếng động liền lặng lẽ thò cái đầu tròn tròn ra ngoài. . .

Vừa mới mở mắt, cô nhìn thấy ngay một gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt.Thiên Tình hoảng sợ, hét “A” lên một tiếng rồi quay mặt lăn sang một bên . Mộ Cẩn Hiên tay mắt lanh lẹ tóm được cô: “Noãn Noãn, em vẫn còn sức sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!