Trong mắt của anh trừ cô ra thì không nhìn tới những người khác, giống như cô bất luận ra sao vẫn không thể quên được anh, trong lòng vĩnh viễn chỉ có anh.
Một buổi hôn lễ không thấy phô trương lãng phí chút nào, một buổi hôn lễ cũng không làm cho người ta than thở hâm mộ phô trương, nhưng một buổi hôn lễ lãng mạn lại khắc sâu trong lòng người thành phố nhỏ này, cũng khắc sâu trong lòng Hoan Nhan và Thân Tống Hạo.
Buổi sáng rời giường, thay xong áo cưới trang điểm, suối tóc dài chỉ tùy ý bới lên một búi tóc, cô đưa tay cho anh, mặc anh lôi kéo cô đi ra ngoài. Thời điểm mở cửa, cô không thấy hàng xe nổi tiếng xa hoa không dứt, lại kinh ngạc khi thấy khoảng chừng hai ba trăm bé trai và bé gái mười mấy tuổi đứng ở trên bờ biển. Bé trai mặc vest trắng còn bé gái mặc váy đầm màu trắng, cứ một trai một gái hai bé thành một đôi cởi chung chiếc xe đạp, phía trước và sau xe cột đầy bong bóng màu hồng trong gió tung bay đếm không xuể .
Hoan Nhan giật mình ngạc nhiên đến ngây người, cô chưa từng thấy qua hôn lễ nào dễ thương như vậy.
“Em thích không?” Anh nói ở bên tai cô, Hoan Nhan kích động lời nói có chút không được mạch lạc: “Chúng ta, chúng ta cũng có thể đạp xe như vậy sao?”
“Rồi em sẽ biết.” Anh cười một tiếng, lôi kéo cô lướt qua những đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu kia, các bé đều nhìn cô cười, hướng về cô lộ ra khuôn mặt tươi cười cùng lời chúc phúc của mình, đầy trời cánh hoa màu hồng từ trong tay bọn nhỏ vẩy ra rơi vào trên người, trên tóc của Hoan Nhan, cô không khỏi mỉm cười vui vẻ, vùi mặt vào trong ngực của anh, mặc cho làn váy cưới thật dài tung bay trong gió biển.
“Cách nơi này không xa có một giáo đường nho nhỏ, chúng ta cử hành nghi thức kết hôn ở chỗ đó có được không?”
Hoan Nhan dùng sức gật đầu, tiếp đó cô nhìn thấy một cỗ xe ngựa nhỏ xinh đẹp, đánh xe là một người nước ngoài đứng tuổi mặc đồng phục thời trung cổ, dáng dấp giống như ông già Noel, vừa quay đầu lại cười, tóc và râu hình như cũng nở hoa.
Chiếc xe ngựa kia cực đẹp, chú ngựa nhỏ cũng thuần trắng không lẫn một chút tạp sắc nào, xe ngựa xinh đẹp giống như là từ bên trong bức tranh thế kỷ mười tám đi ra.
“Quá đẹp!” Hoan Nhan kích động không thôi, càng lãng mạn hơn ấy là trên xe ngựa chất đầy hoa hồng màu hồng nhạt, hai bên thành xe ngựa đều là bong bóng hình trái tim màu hồng, khi xe di chuyển những bong bóng này tung bay dưới bầu trời xanh, nhất định cực kỳ xinh đẹp. . . .
“Chúng ta lên đi.” Anh hài lòng đỡ cô lên, lại cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp lại váy cưới của cô, khăn voan thật mỏng trên đầu cô tung bay ở phía sau tựa như áng mây trên trời .
“Lên đường thôi!” Anh ôm eo của cô ngồi vững vàng, nói với người đánh xe.
Tiếng roi vút đột nhiên vang lên, ngựa nhỏ bốn vó dạt ra vui sướng chạy, phía sau xe ngựa, đội ngũ hai hàng xe đạp thật dài cơ hồ không thấy được cuối, bong bóng màu hồng bay múa đầy trời, màu hồng cơ hồ che kín bầu trời xanh thẳm . . . . . .
Hoan Nhan cảm giác mình ngồi chưa được bao lâu, xe ngựa kia đã ngừng lại. Vừa ngẩng đầu lên cô thật sững sờ, một tòa giáo đường nho nhỏ đáng yêu như này chỉ có thể xuất hiện trong đồng thoại, giống như một cây nấm màu trắng được cất giấu ở trong rừng rậm.
Những đứa bé bước xuống xe đạp, xếp thành đội ngũ chỉnh tề đứng ở hai bên, bọn nhỏ nhẹ nhàng ngâm xướng ca khúc Thánh kinh, giọng trẻ con non nớt quanh quẩn ở trong rừng rậm, không khí thiêng liêng này tựa như thần tiên.
Một Mục sư râu tóc đều hoa râm đang cầm Thánh kinh đi ra, nghênh đón bọn họ đi vào giáo đường.
Trong lúc đó Hoan Nhan lại ngẩn ngơ, hình như nhớ tới trong truyện cổ tích, dùng kẹo làm thành căn phòng nhỏ xinh đẹp, cô giống như đang nằm mơ, anh thật sự biến giấc mơ thuở còn nhỏ của cô thành hiện thực.
Anh thật hiểu cô, không chuẩn bị một hôn lễ xa hoa phô trương, ngược lại là một hôn lễ ấm áp và lãng mạn, đánh thẳng vào trái tim của cô
Ba mẹ và Duy An, Noãn Noãn, Đâu Đâu, đều ngồi ở vị trí hai hàng ghế đầu tiên, ngay cả hai đứa bé đang quấn trong tả lót cũng được ôm tới, y y ô ô quơ múa nắm tay nhỏ bé, tựa hồ đang ăn mừng tân hôn của hai người bọn họ.
“Con có nguyện ý cưới người phụ nữ này không? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, bất luận cô ấy nghèo khó, mắc bệnh hoặc là tàn tật, cho đến chết?”
“Con nguyện ý.” Thân Tống Hạo cất giọng mở miệng, ánh mắt chăm chú nhìn không rời gương mặt của Hoan Nhan.
“Con có nguyện ý cưới người đàn ông này không? Yêu anh ấy, trung thành với anh ấy, bất luận anh ấy nghèo khó, mắc bệnh hoặc là tàn tật, cho đến chết?”
“Con nguyện ý.” Hoan Nhan nhẹ nhàng mở miệng, giờ khắc này, cô nghe được âm thanh hạnh phúc nở hoa.
Trong đầu Hoan Nhan choáng váng một mảnh, mãi đến khi tuyên thệ xong, cô vẫn cảm giác mình đang nằm mơ.
Cho đến khi anh ôm lấy cô bắt đầu nụ hôn triền miên, cô mới tỉnh ngộ trợn to mắt nhìn anh, nụ hôn của anh một đường ép xuống, thân hình của cô không thể không ngửa ra sau, giống như một cây cung, “Nhan Nhan, jet‘aime.”
Anh dùng tiếng Pháp lãng mạn nhất, nói lời tâm tình nóng bỏng nhất với cô, anh yêu em.
Phải, trên thế giới này còn có câu nói nào cảm động dễ nghe hơn so với câu anh yêu em? Trên thế giới này có câu nào thay thế được ba chữ trực tiếp anh yêu em động lòng người như thế?Trên thế giới này khiến cho người say mê, nói cho người đó biết mình yêu người đó, thế giới này, hạnh phúc nhất là được nắm tay người mà mình yêu thích.
Bọn họ hạnh phúc cả đời, nhưng cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Đem tất cả kết cục tốt đẹp, để cô lấy được tất cả hoặc là bỏ lỡ tình yêu tốt đẹp, đem tất cả kết cục tốt đẹp, đến mức nhìn lại từng chuyện của bạn bè.
Lúc còn trẻ, thời điểm nét mặt tươi cười như hoa, oanh oanh liệt liệt nói chuyện tình yêu.
*********************************************
Mình đã từng yêu người kia, hy vọng hắn nghe được.
Cô thật muốn điên rồi, thật tức muốn chết! Thế giới này quả thực là thiên địa điên đảo, yêu ma khắp nơi, chẳng lẽ 2012 đã tới khiến mọi người cũng điên rồi?
Aiz! Cô là một thiếu nữ xinh đẹp, người yêu trúc mã mất tích vài chục năm vẫn thủ thân như ngọc, chỉ chớp mắt, cô thật dễ dàng hỏi thăm được tin tức của hắn. Hừ, người tốt! Thế sao hắn lại cùng người khác đính hôn?
Hôm qua phóng viên của một tờ báo chụp được ảnh anh ta và Âu Tử Di cùng nhau ngọt ngào đi vào khách sạn Lệ Ân, lúc đi ra, anh ta còn săn sóc ôm vị hôn thê yểu điệu vào trong ngực. Sáng mai bọn họ sẽ đi nước Pháp tham dự bữa tiệc lãng mạn nhất, trong bánh ngọt có một chiếc nhẫn, khi đó anh ta sẽ cầu hôn. . . . . .
Đáng chết, sao anh không nuốt chiếc nhẫn xuống luôn, bị mắc nghẹn chết đi! Để cho tân hôn thành tang lễ!
Nguyền rủa anh, nguyền rủa anh, nguyền rủa anh!
Cô gái mặc quần jean có móc treo vừa đi, vừa cầm com-pa đâm vào tờ báo có hình hai người nét mặt cười tươi như hoa!
Người đi đường tới lui đều nhao nhao nhìn khuôn mặt giận dữ của cô gái này, theo bản năng lùi vài bước cách xa, người trên tờ báo nhất định có thù không đợi trời chung với cô ta!
Đâm một hồi lâu, Thiên Tình vẫn cảm thấy chưa hả giận, cô hất tờ báo đầy lỗ thủng ra, quyết định ngồi xuống ven đường cái hình răng cưa, đôi tay đỡ tại trên đầu gối, nâng lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, người đi đường đi qua đi lại, xe cộ rầm rầm ù ù chạy qua trước mặt cô, thế nhưng cô lại cảm thấy náo nhiệt này là của người khác. Thoáng một cái mười lăm năm rồi, cô một mực tìm kiếm tin tức Mộ Cẩn Hiên, nhưng anh tựa như là hư không , như là chưa từng tồn tại trên thế giới này, một chút dấu vết cũng không có.
Hắn nói đi là đi, nói xuất hiện là xuất hiện, nhưng Mộ Cẩn Hiên! Anh coi Thân Thiên Tình tôi thành cái gì?
Anh cho rằng tôi từ nhỏ đến lớn thích anh, cho nên anh có thể đối xử như vậy, không coi trọng tôi sao?
Thiên Tình đứng bật lên , cô có gì phải sợ? Dáng dấp cô không tệ, cũng không phải là không ai thèm lấy, tại sao đối với một người vong ân phụ nghĩa phải thủ thân như ngọc?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!