“Sao em lại khóc?” Anh khẽ hỏi, tay vẫn ôm chặt lấy thân hình cô. Ở trên lưng anh cô nhẹ như một đứa trẻ. Cơn giận của anh theo tiếng khóc của cô dần tiêu tán đi. “Bỏ đi uống rượu cùng với người đàn ông mối tình đầu của em, thật có bản lĩnh!” Anh cười, đố kỵ cùng ghen tuông chua xót trong chớp mắt dâng lên.
Hoan Nhan cũng không để ý tới anh, chỉ khóc càng lúc càng nhiều hơn, thân hình gầy gò nằm trên lưng anh bắt đầu run rẩy.
Hồi lâu sau, anh nặng nề thở dài, giọng nói thoáng qua một tia thương xót: “Thôi, trở về nào.” dღđ。l。qღđ
Tiếp tục cõng cô trên lưng, áo sơ mi bị nước mắt của cô làm cho ẩm ướt dính dính, dán vào da thịt cực kỳ khó chịu. Nhưng anh không nói gì, tùy ý để cô nức nở, thỉnh thoảng lại khóc thút thít hai tiếng. Trong bóng tối anh cõng cô sờ soạn mở cổng, xuyên qua phòng khách lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ ra….
Một phòng đầy ánh trăng, giống như thủy ngân trong suốt rót vào, trãi dài trên giường lớn của họ, phô bày trên tấm thảm mềm mại, trong chậu hoa trên sân thượng, tràn đầy trên người bọn họ.
Anh dùng chân đá một phát đóng cửa phòng ngủ lại, bước mấy bước tới bên giường. Thân hình mềm mại của cô bị ném xuống giường, cả người anh liền áp xuống.
Gương mặt cô đầy nước mắt, thế nhưng anh vẫn hung dữ hôn cô: “Hai người nói chuyện gì? Làm chuyện gì? Có phải sau cùng còn có nụ hôn tạm biệt?”
Anh xé toang áo cô, nụ hôn cực nóng như sắt nung một đường hôn xuống phía dưới. Hoan Nhan đẩy anh, cắn anh. Nghĩ đến những dấu hôn kia, cô cũng phát điên ở trên cổ anh cũng ra sức mút, hút, gặm, cắn…. dღđ☆L☆qღđ
“Không cần anh lo, anh cũng đâu phải là cái gì của em, dựa vào gì mà quản em?” Thần kinh cô bị kích thích bởi rượu, giống như một đứa trẻ không biệt phải trái bắt đầu khóc lóc om sòm.
“Hứ…” Một bên cô la hét, một bên lại nổi khùng lên cắn vào cổ anh. Thân Tống Hạo bị cắn đau kêu thành tiếng, từ trên người cô nâng nửa người lên híp mắt quan sát cô. Anh nhìn cô giống con thú nhỏ cắn xé anh, rồi lại sượng sùng mút trên da thịt anh, thế nhưng anh lại thấy thoải mái, vui sướng không nói nên lời.
di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
“Anh không ngại toàn thân trên dưới đều bị dấu hôn của em bao phủ…” Anh mặt dầy nói một cách tự nhiên, hoàn toàn đè xuống người cô, mặc cho cô làm càn.
“Phì!” Cô tức giận đỏ mặt, hung hăng phì anh: “Ai thèm hôn anh, hôn anh chỉ cảm thấy miệng em dơ bẩn thêm!”
“Thật sao?” Anh tức tối rồi lại nhịn không được bật cười. Dứt khoát áp môi mình xuống, mạnh mẽ hôn lên môi cô: “Em còn lắm mồm, còn hung dữ. Hứa Hoan Nhan, anh hôm nay nhất định ăn em sạch sành sanh. Muốn tìm đàn ông khác, không có cửa đâu!”
Động tác thảy áo sơ mi ra phía sau của anh cực đẹp mắt, dưới ánh trăng lộ ra bắp thịt rắn chắc và vòng eo cường tráng. Hoan Nhan vốn đang ra sức đập thình thịch vào ngực anh, nhưng động tác lập tức cứng đờ. Tên đàn ông chết tiệt này, anh biết say rượu sẽ mất lý trí, thế mà còn mê hoặc cô!
Nhìn vẻ mặt cô giờ phút này, anh không khỏi mím môi cười một tiếng, càng thêm tự nhiên phô bày vóc dáng đẹp trai của mình: “Bà xã, em cứ thoải mái nhìn, anh không ngại.”
“Anh….” Hoan Nhan giận dữ trừng anh, trong đầu vang lên ong ong liên miên. Mà anh thì đang giạng chân ở trên người cô, kiên cố mà mềm mại, chặt chẽ kề nhau cùng một chỗ.
Không thể diễn tả trong lòng bây giờ là cái tư vị gì, chỉ cảm giác không biết là do rượu hay do nhiệt độ trên người anh, hại cô cả người nóng ran lên, hai tay cô yếu ớt trên vai anh đẩy đẩy ra: “Em mệt rồi…”
“Bỏ đi uống rượu cả đêm làm cho trên người đầy mùi hôi hám, em tính cứ như vậy thôi sao?” Anh nắm cằm của cô, tà tà cười lạnh một phen.
“Vậy anh muốn như thế nào?” Cô nhìn anh, ánh mắt vô tội nhưng lại khiến cho dục vọng của anh trỗi dậy.
“Không muốn như thế nào, chỉ là muốn em tận tâm làm nghĩa vụ người vợ.” Anh không để ý đến mùi rượu trên người cô, cúi đầu hôn xuống thật sâu.
“Chúng ta ly hôn rồi.” Cô đẩy anh, lại khó lòng kềm chế muốn sa vào nụ hôn kia.
“Vậy thì sao? Anh chỉ muốn em.” Anh cởi đồ lót của cô ra, dưới ánh trăng xương quai xanh lộ ra mơ hồ trông sinh động.
Hoan Nhan đột nhiên giống con thú nhỏ, kéo tóc anh lại gần. Cô uống say rồi, không chút kiêng dè nói những lời nói không phù hợp với tính cách thường ngày của mình: “Tại sao anh nói muốn em, thì em liền phải ưng thuận? Thân Tống Hạo, lần này em không để anh áp chế em! Hắc, cái người đàn ông bại hoại này, em ghét anh nhất biết không? Em chán ghét anh, em không muốn yêu anh nữa. Tốt nhất anh đi tìm Thái Minh Tranh đi, để cô ta sinh cho anh mười đứa, tám đứa con, biến thành heo mẹ luôn đi!”
Không biết ở đâu ra cô lại có sức lực mạnh như thế, lập tức đẩy anh ngã qua một bên, cả người cô liền đè lên người anh. Thân Tống Hạo nhìn động tác của cô cũng không tức giận. Gối đầu lên cánh tay mình, cười nói: “Tiếp tục đi bà xã…. Càng mãnh liệt anh càng thích.”
Hoan Nhan tức giận, há miệng cắn vào ngực anh. Thân Tống Hạo đau đến nhíu mày, nhưng vẫn mặc cho cô hung hăng cắn. Là lỗi của anh, không biết xuất phát từ đâu mà trên người anh đầy dấu hôn. Cô muốn phát tiết, anh tuyệt không ngăn cản.
Hoan Nhan ra sức cắn anh, hận không thể một hơi cắn vào thịt anh, nhưng đến cuối cùng vẫn buông ra. Hai hàng dấu răng thật sâu bầm tím ứ máu, cô hơi chán nãn. Ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt anh đau đến cau mày, không khỏi cơn tức lại bùng lên.
Tại sao anh lớn lên lại có dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt khiến người mê mẫn? Cô phải đem khuôn mặt này của anh hủy đi sao? Nghĩ đến, giống như mê muội, cô nằm sấp xuống lấy gối đầu che mặt anh lại rồi cắn vào gò má bên trái của anh…
“A, bà xã, không thể cắn vào mặt…” Cuống quýt đưa tay cản lại, nhưng không ngờ người nào đó giống con chó nhỏ muốn cắn người, vậy mà ngẩng đầu lên hầm hừ nhìn anh: “Phải cắn, em phải cắn! Xem anh trên mặt mang thẹo như vậy làm sao ra ngoài quyến rũ người khác!”
“Anh đâu có!” Anh dở khóc dở cười, bà xã nhà anh không nổi điên thì thôi, nếu nổi điên rồi so vơi Văn Tĩnh càng đáng sợ hơn.
“Anh không có?” Hoan Nhan nhìn anh, nhặt gối đầu lên mạnh mẽ vỗ vào người anh hai cái: “Có đấy, cả người đầy dấu hôn còn dám về nhà! Em không cần anh nữa!”
Cô lăn từ trên người anh xuống, chạy vài bước đến cửa phòng ngủ kéo ra, chỉ bên ngoài nói: “Anh đi đi, không cần anh ở nhà em!”
“Bà xã, đây là nhà anh mà.” Anh nửa nằm nửa ngồi nhìn cô náo loạn, trong lòng ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên thấy cô ăn dấm chua, thật tốt.
“Đừng đứng đấy, mau lên đây.” Anh đưa tay ra, cô không biết bộ dáng mình quần áo không chỉnh tề cũng cực kỳ mê người sao.
Hoan Nhan đóng cửa ầm một tiếng. Cô bước tới vài bước, bổ nhào vào người anh: “Dấu hôn đó là của ai?”
Anh ôm cô: “Anh sai rồi, bà xã.”
“Là của người phụ nữ khác sao?” Khóe mắt cô đau xót, níu chặt tay anh.
“Thật xin lỗi.” Anh khép mắt lại, anh không nên say đến không biết gì, bị người chiếm tiện nghi còn không biết, không nên không biết giữ mình cho cô.
“Em không muốn nghe…” Cô lại cúi đầu, trên bả vai anh cắn một cái, nước mắt óng ánh nhìn anh: “Có làm**** hay không?”
“A!” Anh sửng sốt, cô sao dám hỏi thẳng như thế.
“Có làm cái gì không? Anh có bị người phụ nữ khác ăn luôn không?” Cô nắm lấy cánh tay anh, ra sức lắc lắc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!