Mùng Hai tết âm lịch, Á Hi và Vũ Hinh lên máy bay trở về nước Mỹ, lúc ra sân bay tiễn hai người, Noãn Noãn cũng đi theo.
Noãn Noãn ngoan ngoãn dựa vào bả vai Thân Tống Hạo, cô bé im lặng nhìn Tằng Á Hi đứng gần đó, trong lòng đầy thắc mắc. Ba ba Á Hi mới rời đi một thời gian, bây giờ gặp lại bé nhưng lại không nói được tên Noãn Noãn, tại bé đã lớn thêm nên hình dáng đáng yêu của bé có nhiều thay đổi, hay là vì baba Á Hi có bạn gái mới nên đã quên mất Noãn Noãn rồi
Tằng Á Hi đi tới, Noãn Noãn đội chiếc mũ len trông thật dễ thương, anh đưa tay nhẹ nhàng bế cô bé từ trong lòng Thân Tống Hạo. Thân hình bé nhỏ và mềm mại của Noãn Noãn dựa sát vào ngực của anh, khác hẳn thái độ lanh lợi mà Á Hi đã từng thấy ở cô bé. Trong lòng anh cuộn lên từng hồi, từng hồi nỗi xót xa, lại chẳng rõ nguồn gốc nỗi xót xa này đến từ đâu.
“Chú…chú…” Noãn Noãn gọi không được tự nhiên, nhưng mẹ đã dặn dò như thế nên Noãn Noãn ành ngoan ngoãn vâng theo.
“Noãn Noãn à, sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ nhé, con hiểu không? Sau khi chú đi sẽ gửi về cho con thật nhiều đồ chơi đẹp, được không nào?
Noãn Noãn gật đầu, nghĩ một lúc rồi nói: “Con muốn có công chúa Bạch Tuyết, muốn có búp bê Baby với hai mươi tư bộ quần áo.”
“Đồng ý, chú sẽ mua cho con tất cả những thứ đó.” Á Hi cúi đầu hôn nhẹ Noãn Noãn, cố kìm chế không để rơi nước mắt.
“Chú ơi, chú sẽ còn trở về thăm con và mẹ nữa phải không?” Noãn Noãn hỏi nhỏ, trong lòng cô bé bất giác tràn ngập nỗi bi thương. Bé nắm chặt ống tay áo của Á Hi, thân thiết không muốn rời.
“Anh Á Hi, đã đến giờ rồi.” Vũ Hinh đôi mắt cũng đỏ hoe, kéo tay Á Hi nhắc khẽ.
Thân hình Á Hi chợt run rẩy, anh siết chặt Noãn Noãn vào ngực một lần nữa rồi trao cô bé lại cho Thân Tống Hạo: ” A Hạo, Hoan Nhan, chúng tôi phải đi rồi.”
Á Hi mặc chiếc áo choàng dài màu đen, chiếc khăn phula màu cà phê đậm quấn quanh cổ để lộ ra chiếc cằm nhọn. Anh cười khoáng đạt, đôi con ngươi mắt sáng ngời. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt sưng mọng vì khóc của Hoan Nhan, trong lòng lặng lẽ nói: “Hoan Nhan, đời này chúng ta không bao giờ gặp nhau nữa.”
Á Hi xoay người bước đi, đầu không hề ngoảnh lại. Vũ Hinh trái lại, vừa đi vừa khóc, mấy lần quay đầu nhìn lại mọi người đi tiễn. Hai người đăng ký thẻ ra vào sân bay, qua cửa kiểm tra an ninh, đi đến phòng chờ bay ở phía sau… Hoan Nhan đuổi theo vài bước đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người.
“Mẹ…mẹ…” Noãn Noãn đang ở trong lòng Thân Tống Hạo bỗng nhiên òa lên khóc. Cô bé khóc rất tủi thân, chỉ vào hướng Á Hi vừa đi khuất dạng: “Mẹ mẹ, con không nhìn thấy baba Á Hi nữa rồi, baba có trở về nữa không mẹ?”
“Có chứ, chú ấy sẽ trở về, chú ấy luôn nhớ Noãn Noãn mà…”
Hoan Nhan ôm con gái nhẹ nhàng dỗ dành, tiếng nấc nghẹn ngào của Noãn Noãn vẫn vẳng bên tai cô, đôi mắt của cô như bị phủ một màn sương mỏng nhạt nhòa.
Bên ngoài nổi lên một trận bão tuyết, cái lạnh khiến cho người ta cảm thấy thật khó chịu. Thời gian qua, cuộc sống của Hoan Nhan đã trải qua không biết bao nhiêu đau khổ, cũng chưa từng có cảm giác giống lúc này, trái tim đau tựa như bị dao đâm trúng vậy. Tằng Á Hi không ở cố định một nơi nào. Số bưu thiếp anh gửi về hàng năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, tất cả đều không cùng một địa chỉ. Anh chưa từng gọi một cuộc điện thoại, chưa từng gửi một tin nhắn, điều duy nhất để biết được anh còn sống chính là những tấm bưu thiếp này.
Hoan Nhan không nhận được thiệp mời đám cưới, Á Hi cũng không nhờ cô lựa chọn và đặt tên cho đứa con của anh. Quen biết Á Hi đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh thất hứa với cô.
Đã mấy năm trôi qua, kể từ buổi chia tay ngày hôm ấy cho đến nay, Á Hi không hề trở về Trung Quốc một lần nào. Mười bốn năm sau, vào một ngày lạnh lẽo của mùa đông giá rét, cũng là ngày sinh nhật của Hoan Nhan, Tằng Á Hi phát bệnh và qua đời ở nước Pháp, tại Paris, khi ấy anh mới bốn mươi mốt tuổi, anh chưa hề lấy vợ và không có con cái.
Chuyện của Á Hi đến đây là dừng lại.
Hoan Nhan nhận được tấm bưu thiếp cuối cùng, gửi đi từ Hawai. Tấm thiếp in hình phong cảnh bờ biển Hawai mênh mông bát ngát, sóng biển xanh thẳm, nhìn thật đẹp. Lật mặt sau tấm thiệp cô thấy Á Hi ghi lại hai đoạn tâm tư:
“Mấy ngày nay bệnh của anh đã trở nên nặng hơn, ngủ thường không yên giấc, giữa đêm đen ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, anh dường như nhìn thấy em, cũng giống như nhiều năm trước lúc anh bị ốm, mỗi lần mở mắt sau khi bị hôn mê, anh đều nhìn thấy em mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị, mái tóc em luôn mang mùi thơm của dầu gội. Đến khi anh tỉnh mộng hẳn, bên cạnh chẳng thấy một ai, lòng anh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất anh rất yêu em.
Anh thật nhớ Noãn Noãn, thì ra anh đã từng làm cha con bé, anh nhớ lại tất cả, nhưng muộn quá rồi… “Noãn Noãn nếu như con còn nhớ tới baba Á Hi, không còn giận baba nữa, chờ mùa xuân năm sau, con hãy đến Paris, đứng trước mộ nhìn baba một lần, vậy là baba đã mãn nguyện rồi.”
Khi Hoan Nhan nhận được bưu thiếp, mở ra xem cũng vừa đúng ngày cúng tuần đầu của Á Hi. Cô tự giam mình ở trong phòng. Đằng đẵng mười bốn năm ba ngày, tròn bảy mươi tấm bưu thiếp từ các nơi khác nhau, Á Hi chưa bao giờ ghi quá đôi ba câu, chỉ có tấm bưu thiếp này anh mới viết ra đầy đủ những điều sâu kín trong lòng như thế. Trên tấm thiếp như vẫn còn mang theo hơi thở ấm áp của Á Hi, đến nỗi cô có thể cảm nhận chính xác tâm tư, cảm xúc của anh khi gửi tấm thiếp này trước lúc rời khỏi thành phố kia.
Hoan Nhan không biết đời mình khóc nhiều hơn hay là cười nhiều hơn, chỉ biết trước nay không hề có bóng Á Hi trong cuộc đời mình. Nói nhiều cũng chỉ là nhiều trong lời nói, xét cho cùng thì đến lúc này có thể nói đời cô quá may mắn, hay đời cô quá bất hạnh?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!