Đôi môi hồng nộn căng mọng cắn vào vành tai anh, nhẹ nhàng cố làm ra vẻ khêu gợi nỉ non: “Có phải anh cứng đến nỗi căn bản cũng không ngủ được?”
“Tô Lai, cô điên rồi!” Anh khàn khàn gầm nhẹ, run rẩy đẩy cô ra, bước mấy bước đi về hướng cửa sổ, mờ toang cửa ra, ngọn gió khô, hanh lập tức ùa vào căn phòng, dập tắt ngọn lửa từ đáy lóng anh vừa mới nhen nhóm…
“Em điên rồi, lần đầu tiên khi em và Dennis Lâm ở cùng trên giường, A Hạo, em đã điên rồi!” Cô đuổi theo tới đây, theo sát phía sau, cô ôm choàng lấy anh, bộ ngực đầy đặn dán sát vào lưng anh, cả hai đều không nhịn được run run đứng lên… “Cô nói cô thương anh ta, phải gả cho anh ta, con đường này là do cô tự chọn, không liên quan đến tôi, Tô Lai.” Anh đưa tay muốn kéo đôi tay đang quấn ở hông ra, ngập ngừng nửa đẩy nửa không sau lại trở thành dây dưa dịu dàng.
“Em yêu vì anh ta quan tâm chăm sóc, dành phần lớn thời gian cho em, đồng ý kết hôn với em, cho em cuộc sống giàu sang vững chắc, thế nhưng em hận anh không cho em được sự an tâm, một lời cam kết lâu dài, lúc nào cũng lo sợ bất an, ban đêm không ngủ được lúc nào cũng nghĩ không biết khi nào thì anh thay đổi không còn yêu em nữa. Nhưng anh có biết không, em yêu anh, người đàn ông em yêu, chỉ có mình anh….”
Cô thống khổ khóc lớn, liên tiếp khóc lóc kể lể, khiến anh choáng váng.
Anh chợt hiểu ra, lúc ban đầu khi anh quen với Tô Lai, cũng chưa từng nghĩ tới cuộc sống cứ như vậy ổn định, kết hôn sanh con, vì vậy anh không hề hứa hẹn điều gì với cô.
“Tô Lai.” Anh kêu tên cô, ánh mắt dịu dàng mà lại xa lánh, anh xoay người vuốt ve mái tóc dài, gợn sóng mềm mại như tơ lụa bao bọc lấy thân thể nhỏ bé của cô.
Mà anh không nhìn thấy, trong mắt anh xuất hiện đều là hình dáng Tô Lai mặc quần trắng ngồi ở trên ghế dựa đọc sách, Tô Lai toàn thân cao ngạo mặc đồng phục dính thuốc màu đứng trước giá vẽ, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, lại thấy Tô Lai người không hay cười mang theo vẻ lảnh đạm, thanh cao.
Tô Lai của trước kia ngay cả bắt tay ôm hôn cũng luôn thụ động, mà không phải Tô Lai hiện tại chủ động lột sạch quần áo đứng trước mặt anh một chút thâm tình cũng không, chỉ có thể xác mà thôi.
“Chúng ta chấm dứt thôi, cô không thể làm chuyện có lổi với Dennis Lâm được.” Anh đem ngón tay cô nới lỏng ra từng chút,thậm chí khóe môi còn hàm chứa nụ cười dịu dàng, cúi xuống nhặt quần áo, khoác lên trên người cô, kéo tay cô đi ra cửa phòng khách vào phòng ngủ sát phòng anh.
“Tôi hy vọng cô được hạnh phúc, cuộc sống sau này tốt đẹp.” Anh hôn lên trán cô, xoay người chần chờ mấy giây, đáy lòng dần dần quặn đau nhưng anh vẫn bỏ đi.
“A Hạo…” Cô dựa cửa lớn tiếng kêu, nhưng anh vẫn không dừng chân.
A Hạo, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, cô còn chưa kịp nói cho anh biết một bí mật, cái bí mật đó cô phát hiện khi lần đầu ở chung một chổ với Dennis Lâm… Nếu vừa rồi anh muốn cô, cô tất nhiên không chút do dự nói cho anh biết bí mật kia, hy vọng anh mang cô đi theo.
Nhưng mà anh lại đẩy cô ra, không chút lưu tình đẩy ra.
Lúc tiễn anh lên máy bay, anh thậm chí tàn nhẫn nói, anh cũng muốn kết hôn. .Tô lai muốn giữ lại, cầu khẩn, nhưng cuối cùng vì tự ái cương quyết đối mặt anh nói, cô cũng muốn xem, trừ cô ra, anh chịu cùng người phụ nữ chung sống hết cả đời.
Anh không tức giận như trước, cũng không cười, chỉ nhìn cô một cái thật sâu, xoay người đầu cũng không quay lại bước đi thẳng.
Khi ra đến phi trường, Dennis Lâm ngậm xì gà đứng trước đầu xe nhìn cô, trong con mắt màu xanh thẫm có một tia giễu cợt: “Thế nào, người yêu cũ không muốn chạm vào cô?”
Tô Lai mệt mỏi không có hơi sức tranh cãi với anh ta, lặng lẽ lên xe: “Đi thôi, ngày mai cử nhành hôn lể đấy!”
Dennis Lâm dập tắt điếu thuốc, lên xe, bên cạnh tay lái đã có người ngồi, anh ta thân mật đưa tay sờ sờ vào mặt người kia: “Bảo bối, kết hôn rồi chúng ta có thể chính thức ở cùng một chổ.”
Tô Lai nghiêng đầu né sang một bên, nhắm mắt, phía ngoài cửa xe màu trà, bầu trời âm u, nước mắt chảy tràn trên mặt.
*************************************Thân Tống Hạo hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng không được tự nhiên như trước, chuyến đi California kia, anh vốn cho rằng sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng bây giờ anh lại nhớ tới rõ mồn một ngnay trước mắt.
Lúc Tô Lai gọi anh lần cuối, nếu như dừng bước, sẽ nghe được cái gì?
Nếu anh tranh thủ một lần nữa, người mặc áo cưới hiện giờ đứng cạnh anh có thể là Tô Lai hay không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!