Tại Nhân Giới.
Bầu trời lúc này cũng đã ngả về đêm, những chiếc đèn bên vệ đường nối tiếp đuôi nhau bật sáng. Trời về đêm mùa đông tối rét hơn hẳn.
Bùi Doãn Hy một mình lặng lẽ đi dưới cái thời tiết gió rét dữ dội ấy. suốt con đường về nhà hiu quạnh không một bóng người.
Bùi Doãn Hy đi rất lâu cuối cùng cũng đến con ngõ nhỏ dẫn vào nhà, Bước vào con ngõ nhỏ chật hẹp ánh đèn xung quanh chập chờn lúc có lúc không khung cảnh xung quanh cũng chẳng khá khẩm mấy những căn nhà xung quanh đều xuống cấp trầm trọng,ccon đường đi thì hỏng hóc có những nơi còn mọc cỏ um tùm.
Nơi cô ở là dãy nhà trọ cuối ngõ nơi đây đã cũ kĩ đến tồi tàn, Căn phòng cô sống rất nhỏ chỉ vỏn vẹn có 4 m, vừa đủ để kê một chiếc giường và một chiếc tủ quần áo nhỏ.
Căn phòng tồi tàn lắm cánh cửa sổ phòng đã hỏng chỉ có thể lấy một tấm vải che qua, xung quanh tường nhà cũng có nhiều vết nứt hiện rõ rất dễ để thấy bằng mắt thường.
Ở trong đây cũng chẳng khác gì ở ngoài trời mấy chỉ là không lạnh hơn một chút mà thôi.
Cánh cửa sổ đã hỏng chỉ che một miếng vải qua sao cản nổi sức gió, từng đợt gió lạnh cứ theo đợt mà thổi vào căn phòng nhỏ làm cho nó trở nên càng lạnh lẽo.
Bùi Doãn Hy đẩy cửa phòng 1 cách nặng nề, toàn thân mệt mỏi đến rã rời, đặt nhẹ túi đồ lên bàn thân thể cô ngả ngay xuống chiếc giường phía sau.
Mệt mỏi quá!
Căn phòng tối đen không một ánh đèn, Bùi Doãn Hy lúc này đầu đầy rẫy một mớ hỗn độn.
Bấc giác nhớ về ngày xưa khi cô còn có mẹ.
Mỗi khi bản thân cảm thấy mệt mỏi hay chán nản thì mẹ sẽ luôn ở bên vỗ về yêu thương chăm sóc, sẽ là người lắng nghe cô kể những câu chuyện không hồi kết mà chẳng bao giờ phàn nàn.
Bây giờ nhìn lại hiện thực nó đắng lòng làm sao, một mình cô sống trong căn trọ nhỏ lạnh lẽo
Không có một ai bên cạnh cô cả?
Cô đơn thật!
Có những lúc thật sự muốn rời đi!
Vì một lời hứa mà đã hứa với người mẹ quá cố mà cô cô gắng sống đến bây giờ.
Nhưng từ giờ có lẽ không thể thực hiện được nữa rồi!
Vùi chăn lên đầu Bùi Doãn Hy khóc nấc lên như một đứa trẻ.
"Mẹ con xin lỗi, con không thể dữ lời hứa với mẹ được nữa rồi "
"Con mệt lắm!"
"Mệt mỏi lắm rồi! "
"Có lẽ cái chết đến với con lại là một sự giải thoát, sống khó lắm mẹ à! "
Bùi Doãn Hy cứ vậy mà không ngừng khóc.
Cô chỉ có mới 22 tuổi thôi đây là cái tuổi trẻ nhiệt huyết đầy khát vọng nhưng có lẽ đối với cô lại không như vậy.
Một đứa trẻ lớn lên từ miệng đời thiên hạ, từ nhỏ sống thiếu thốn đủ điều, lên 10 tuổi đã phải đi lục bãi rác để kiếm cái ăn. Từng bức 1 để có thể sinh tồn trong cuộc sống hiểu được cái thứ được gọi là tình người nó nực cười ra sao?
Thử hỏi xem một người như thế có thể sống như bao người bình thường khác sao?
Có thể vô tư sống có thể không lo âu suy nghĩ được sao?
Đương nhiên là không thể?
Bùi Doãn Hy là một người sống nội tâm, cô khép mình với xã hội không muốn giao du hay tiếp xúc với bất cứ một ai cả.
Cô không tin tưởng coi trọng một ai, và có lẽ kể cả bản thân mình.
Hàng ngày cô như một cỗ máy hoạt động cho tư bản, thời gian, giờ giấc luôn lặp lại như một cỗ máy được lập trình.
Thức dậy - đến công ty - tan làm - về nhà.
Thật nhạt nhẽo!