Hạ Tiếu ngồi thẳng người lại, cô nhấp môi vào cốc trà táo đỏ mà Tống Thần vừa rót thêm, sau đó mỉm cười quay sang nhìn cậu:
- Cậu cứ như anh em thất lạc của tớ ấy!
Tống Thần bật cười:
- Tớ cũng nghi ngờ lắm đấy.
Hạ Tiếu lại tiếp tục dựa vào người cậu, cô khẽ cọ vào hõm vai cậu, tìm vị trí thoải mái nhất để ngả đầu xuống:
- Tớ vẫn thắc mắc, Birmingham có cổ kính và huyển bí giống trong series Peaky Blinders không? Ở đấy có mấy băng đảng gangsters ngầu ngầu như gia đình Shelby không? Tớ bị nghiện dàn cast với bối cảnh ở Anh trong phim đến nỗi tớ cày đi cày lại bộ đấy cả chục lần, tớ còn định thi đại học xong sẽ đến Birmingham du lịch nữa!
Tống Thần bất lực quay sang nhìn cô:
- Mấy cái băng đảng gangsters đấy chỉ có trong phim thôi, tất nhiên, về cơ bản thì Birmingham không thực sự thay đổi quá nhiều so với bối cảnh sau thế chiến thứ nhất như trong Peaky Blinders, ý tớ là nó vẫn giữ nguyên được vẻ cổ điển và trầm lắng, các kiến trúc mang tính lịch sử đều được lưu giữ lại rất tốt.
Hạ Tiếu chỉ biết trố mắt ra nghe Tống Thần nói, cảm giác Birmingham qua lời kể của Tống Thần cứ như một thành phố cổ tích so với cái thị trấn nhạt nhẽo cô từng ở hồi còn bên Mỹ ấy.
Lúc Hạ Tiếu giật mình nhớ ra mình còn phải về nhà thì đã gần 10h tối, Tống Thần giúp cô đặt taxi và tiễn cô ra tận cổng khu trung cư.
Nhìn chiếc xe chở Hạ Tiếu đi khuất, Tống Thần mới bình tĩnh thu lại nụ cười, cả khuôn mặt hờ hững không nhìn ra cảm xúc, đáy mắt là một mảng lạnh nhạt.
***
Đầu tuần, thời tiết có vẻ không tốt lắm, từ sáng sớm bầu trời đã u ám nặng nề như thể sẽ mưa bất cứ lúc nào.
Lúc Hạ Tiếu đến lớp, cô phát hiện Hoắc Trì đã đi học trở lại rồi. Nhìn thấy Hạ Tiếu, vậy mà cậu ta còn gật đầu chào, làm cô cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Về việc hủy hôn của 2 người, Hạ Tiếu đã tìm ba mẹ nói chuyện rõ ràng ngay tối hôm đấy, có lẽ trong tuần này mọi chuyện sẽ được giải quyết xong xuôi.
Tiết đầu tiên là tiết văn. Thầy giáo dạy văn đã hơn 50 tuổi, vừa khó tính lại đặc biệt thích nói chuyện dông dài. Cả lớp cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ vùi đầu chép bài, khắp phòng học vang lên tiếng loạt xoạt đều đều.
Tiêu Vi nhàm chán nằm ườn ra bàn, vừa chép bài cô nàng vừa cố nghĩ ra cái gì đấy để duy trì sự tỉnh táo:
- Không biết trưa nay căng-tin bán món gì nhỉ?
Hạ Tiếu ở bên cạnh mệt mỏi liếc cô ấy:
- Mới sáng sớm cậu đã nghĩ đến chuyện ăn trưa rồi?
Tiêu Vi thở dài:
- Ngoài bữa trưa ra còn gì đáng để tớ kỳ vọng nữa đây!
Hạ Tiếu xấu xa nhếch môi:
- Còn bài kiểm tra giữa kỳ tuần tới đấy.
Tiêu Vi ôm đầu rêи ɾỉ, không thèm để ý đến cô nữa.
Hạ Tiếu cười cười nhìn Tiêu Vi, sau đó lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ. Xem ra trời sắp mưa to rồi.
Giờ ra chơi, Hạ Tiếu một mình cầm túi quần áo đã được giặt sạch sẽ xuống tầng tìm Tống Thần. Vừa đi đến cửa 11-7 thì gặp phải Lý Đình đang từ trong lớp bước ra, cậu ta hớn hở chào cô:
- Hạ Tiếu!
Lý Đình là bạn bàn trên của Tống Thần. Bởi vì Tống Thần chuyển đến sau nên phải ngồi một mình một bàn ở cuối lớp, tuy vậy, khu vực cậu ấy ngồi lúc nào cũng rất "náo nhiệt".
Hạ Tiếu tươi cười đáp lại:
- Lý Đình, xin chào!
Có vẻ dạo gần đây Hạ Tiếu xuống 11-7 nhiều đến nỗi cả lớp đều biết mặt cô thì phải.
Lý Đình liếc túi đồ trong tay Hạ Tiếu một chút, cười nói:
- Để tớ đoán nhé, cậu tìm Tống Thần đúng không?
Hạ Tiếu mỉm cười gật đầu:
- Ừm, cậu ấy có ở trong lớp không?
Lý Đình gãi gãi đầu, sắc mặt có chút kỳ quái:
- Tống Thần... ờm... cậu ấy đang hơi bận một chút.
Hạ Tiếu còn chưa kịp nói gì thì An Trạch Viễn đã từ trong lớp bước ra khoác vai Lý Đình, giơ tay chào cô:
- Đại mỹ nữ Hạ Tiếu, đến tìm Tống Thần hả? hay Bạc Vũ?
An Trạch Viễn là bạn cùng bàn của Lý Đình, ngồi trên Tống Thần.
Hạ Tiếu hơi đau đầu đưa túi quần áo cho 2 người:
- Tớ muốn đem đồ trả cho Tống Thần, các cậu mang vào cho cậu ấy giúp tớ được không? Tớ cảm ơn trước nhé.
An Trạch Viễn ngăn lại Lý Đình đang muốn giơ tay ra đón lấy túi đồ, híp mắt cười:
- Bây giờ bọn tớ đang định xuống căng-tin, hay để tớ gọi Tống Thần ra giúp cậu nhé?
Không đợi 2 người kịp phản ứng, An Trạch Viễn đã quay đầu vào lớp:
- Tống Thần, có mỹ nữ đến tìm này!
Hạ Tiếu không thể làm gì khác, đành phải căng da đầu ló mặt qua cửa lớp, vẫy vẫy tay với người bên trong. Tống Thần đang ngồi bàn cuối, xung quanh cậu là một đám con gái, không biết cậu vừa nói gì mà mấy cô nàng mắt sáng long lanh, nhìn cậu vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ.
(P/S: đang giảng bài đó mọi người, đang giải bài đó! Chỉ là giảng bài thôi nha! Chuyện quan trọng phải nói 3 lần!)
Nghe tiếng gọi của An Trạch Viễn, tất cả mọi người đều đồng loạt hướng ra cửa, xem xem "mỹ nữ" trong miệng cậu ta là ai. Nhìn một loạt ánh mắt sắc như dao của đám con gái đang chiếu thẳng về phía mình, Hạ Tiếu rụt rè bước lùi lại một chút:
- Ừm... chuyện là...tớ muốn qua gửi đồ cho Tống Thần.
Nói xong cô còn cực kỳ vô tội giơ túi đồ trên tay lên.
Nhìn thấy Hạ Tiếu, cả khuôn mặt của Tống Thần sáng bừng lên như thể vừa nhìn thấy chúa cứu thế xuất hiện vậy. Cậu nói gì đó với đám con gái xung quanh, sau đó không để ý đến khuôn mặt u ám của các cô ấy mà nhấc chân bước thẳng về phía Hạ Tiếu.
Hạ Tiếu nâng túi quần áo trên tay lên, cô vừa định mở miệng nói chuyện thì Tống Thần đã vươn tay cầm lấy cả tay cô lẫn chiếc túi, lôi xuống dưới tầng.
Lúc Hạ Tiếu hoàn hồn lại, cô đã thấy mình đang ngồi trong căng-tin, trước mặt là cốc hồng trà còn đang tỏa ra hơi nóng.
Tống Thần nhấp một ngụm Americano, nở nụ cười rực rỡ:
- Cậu cứ như Fairy Godmother của tớ ấy! Tớ vừa mới ước có ai đó đến cứu tớ thì cậu xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!