Lập Tân vội vàng bước chân dài đến chỗ Bạch Yên, khuôn mặt lạnh lẽo và tàn khốc không còn xuất hiện trên khuôn mặt anh nữa thay vào đó là sự điềm đạm, tuy có chút khó chịu nhưng càng lo lắng cho cô hơn. Anh bế cô nhẹ nhàng nằm gọn trong lòng mình ấm áp nói.
Lập Tân: Anh đưa em đi bệnh viện.
Cô ê ẩm hết cả người nhất là trên lưng cô cảm nhận được cơn đau đó như muốn xé toạc cô ra. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và căng thẳng của Lập Tân cô mỉm cười nhẹ khẽ gật đầu đồng ý.
Bế cô trong tay lao như một tên lửa ra đến xe, không thể chậm trễ hơn từ khuôn mặt trắng bệch của cô đến mồ hôi lấm thấm trên trán không khiến anh không ngừng sốt ruột. Anh lớn giọng nói.
Lập Tân: Đến bệnh viện trong vòng 5 phút cho tôi.
Vì quá lo lắng một lát sau khi yên vị trên xe anh mới cảm nhận được sự ướt và dính dính trên lòng bàn tay, tim anh đập liên hồi dường như anh không thể kiềm chế được cơn tức giận của bản thân. Vết máu trên bàn tay anh chứng minh được dám đụng đến giới hạn của anh, chưa có gì có thể chạm tới giới hạn của anh nhưng đối với Bạch Yên cô là duy nhất là giới hạn của Lập Tân này.
Cô ôm chặt lấy anh, cô cũng chợt nhận ra lúc cô yếu ớt như thế này người cô muốn gặp muốn ôm muốn được an ủi nhất lại là anh. Được anh ôm chọn trong lòng, anh không dám cựa người sẽ sợ cô đau. Giọng nói có chút yếu ớt từ lời nói của Bạch Yên.
Bạch Yên: Em không sao, em ngủ một chút nha anh.
Cơn đau đã khiến cô không thể nào mở mắt nổi cứ như thế dần dần chìm sâu vào giấc ngủ mà không biết Lập Tân đã muốn điên đến cỡ nào. Nhìn cô như vậy Lập Tân không ngừng lo lắng, lay nhẹ cô gào lớn tuyến giọng vừa sợ hãi vừa uy lực.
Lập Tân: Em không được ngủ, Yên nhi mở mắt nhìn anh một lát nữa. Lái xe nhanh lên.
Nhìn cô yếu ớt trong vòng tay anh sợ cô ấy nhắm mắt mà không bao giờ tỉnh lại nữa. Cúi gục đầu lên trán cô, anh cảm nhận được hơi thở cô không đều đặn mỗi lúc mỗi yếu đi. Bất giác lệ của đấng nam nhi cứ thế mà tuôn ra rớt lăn tăn trên khuôn mặt cô. Giọng nói có chút nghẹn ngào lẩm bẩm nói.
Lập Tân: Anh không cho phép em ngủ nữa, có nghe không hả. Đừng hòng bỏ anh.
Chiếc xe chạy hết tốc độ năm phút trôi qua cũng đến được bệnh viện. Xe vừa dừng lại anh đã bế cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu, Tấn Ngôn vừa hay đi ra thấy anh liền chạy theo hỏi.
Tấn Ngôn: Cô ấy bị làm sao vậy.
Lập Tân trả lời một cách nhanh chóng.
Lập Tân: Hở miệng vết thương, cầm máu cho cô ấy nhanh lên.
Tấn Ngôn vừa nghe xong liền bất ngờ đang yên đang lành vết thương cũng gần phục hồi sao lại nứt miệng vết thương được. Tuy khó hiểu nhưng anh vẫn nhanh chóng cấp cứu cho Bạch Yên.
Chưa đầy một tiếng, Tấn Ngôn từ phòng cấp cứu đi ra nhìn thấy Lập Tân như người mất hồn ngồi đăm chiêu suy nghĩ trên chiếc ghế chờ. Lập Tân đưa mắt nhìn rồi vội vàng nói.
Lập Tân: Cô ấy sao rồi.
Tấn Ngôn hơi tức giận nói thẳng.
Tấn Ngôn: Cậu chăm sóc cô ấy kiểu gì vậy hả? Hết bị này rồi bị nọ. Cũng may sức đề kháng cô ấy tốt chứ không bị nặng như vậy cả mẹ lẫn con còn có thể giữ được sao?
Đôi mắt Lập Tân lạnh đi, nghe những lời chất vấn của Tấn Ngôn mà tự trách mình không tốt đến bảo vệ cô cũng không xong. Cô càng bị thương nặng thì Lập Tân càng oán trách bản thân, cấu chặt đôi bàn tay ân hận lúc đó không nắm chặt tay cô. Tấn Ngôn nhẹ cau mày, mu bàn tay Lập Tân đã bị anh cấu đến ứa cả máu. Tấn Ngôn tức giận tuyến giọng lạnh nói.
Tấn Ngôn: Cậu tự trách bản thân mình làm gì chứ, đáng ra người hại cô ấy thành ra như vậy đã bị cậu cho chầu ông bà rồi. Cậu suy nhược tinh thần như vậy đây không phải là phong cách của cậu.