Phó Lễ Hành thường ngày luôn mặc âu phục, loại được may đo tinh tế với loại vải chất lượng cao nhất.
Phong thái hắn thong dong điềm tĩnh, lưng hầu như lúc nào cũng thẳng tắp và khuôn mặt thì bình thản lãnh đạm.
Không giống đa số người trẻ bây giờ eo còng lưng cong, thần thái bạc nhược.
Ngay cả khi đang mặc trang phục bình thường, cũng không thay đổi được khí chất trên người hắn.
Đồng Vũ Vụ cảm thấy Phó Lễ Hành khó hiểu, tương tự, Phó Lễ Hành cũng không hiểu rõ về Đồng Vũ Vụ.
Thân là con trai độc nhất của Phó gia, đối với Phó Lễ Hành, lợi ích của gia đình và công ty luôn xếp ở vị trí đầu tiên.
Về phần tình yêu và hôn nhân, cho tới bây giờ hắn chưa từng suy nghĩ nhiều.
Giữa 2 vợ chồng có thể tôn trọng nhau như khách đã là rất tốt.
Hắn biết Đồng Vũ Vụ là người thông minh, cuộc sống hôn nhân hai năm này cũng đủ để chứng minh quyết định của hắn là chính xác.
Từ năm hai mươi lăm tuổi, hầu như mỗi năm mẹ hắn đều chọn những ứng cử viên phù hợp nhất cho hắn từ trong số rất nhiều tiểu thư danh môn vọng tộc, hi vọng hắn có thể giống như nhiều người khác, có một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, dệt hoa trên gấm*.
Mới đầu hắn cũng không ghét, nhưng sau khi trực tiếp hoặc gián tiếp tiếp xúc qua một số người, hắn phát hiện, phương thức kết thông gia như vậy có lẽ thích hợp với hầu hết mọi người trong vòng tròn này, nhưng không phải với hắn.
Những tập đoàn lớn ở Yến kinh khó có thể thoát khỏi phương thức quản lý gia đình, Dư gia cũng vậy, Hướng gia cũng không ngoại lệ, quan hệ rắc rối khó gỡ.
Trong những năm gần đây, Phó thị đang ở trên đỉnh cao danh vọng, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Hắn luôn có ý nghĩ muốn chuyển đổi phương thức phát triển của công ty, rồi sẽ giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Bây giờ Phó thị đã mạnh mẽ đến mức không cần dựa vào quan hệ thông gia để tìm thêm lợi ích.
Ngược lại, nếu nhà vợ cường thế mạnh quá sẽ trở nên phiền nhiễu.
Trong một cuộc hôn nhân, không muốn bỏ sức mà chỉ muốn thu lợi là không thể nào.
Cho dù là người bình thường kết thông gia, chỉ cần đối phương mở miệng cầu hỗ trợ, thì khó xử đến đâu cũng phải cắn răng mà đáp ứng.
Hắn đã từng thấy rất nhiều người quen bị loại quan hệ gọi là thông gia vây hãm, khó mà thoát thân.
Lúc mới bắt đầu, đúng là giống như hổ thêm cánh, nhưng sau một thời gian, không có nhược điểm nào là không lộ ra.
Ngay khi Hướng gia tràn đầy tự tin vào chuyện liên hôn với Phó gia, Phó Lễ Hành vô tình gặp được Đồng Vũ Vụ.
Đầu óc của hắn xoay chuyển, nghĩ đến chuyện ông nội từng nói đùa.
.
.
Cha mẹ Đồng Vũ Vụ đều đã qua đời, trưởng bối phía trên cũng chỉ có một bác trai.
Phó Lễ Hành biết Đồng Lập Sơn tính tình nội liễm, làm ăn cũng chỉ cầu an ổn.
Kết hôn cùng Đồng Vũ Vụ, Đồng gia bên kia cũng không tính là thông gia của Phó gia vì hai anh em Đồng gia đã sớm chia nhà ở riêng.
Bản thân Đồng Vũ Vụ ngoại trừ bối cảnh gia đình thì phương diện khác không có gì để bắt bẻ.
Từ lúc hắn quyết định cho tới bây giờ, Phó Lễ Hành vẫn giữ một thái độ không thay đổi.
Đồng Vũ Vụ là người thông minh, cô không đòi hỏi thứ gì từ hắn ngoài tiền tài, cho nên hắn cảm thấy rất thoải mái.
Dù sao đối với hắn mà nói, xử lý một mối quan hệ kinh doanh hay nam nữ đều rất lãng phí thời gian cùng sức lực.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện hình như không đi theo quỹ đạo bình thường.
Đồng Vũ Vụ thấy Phó Lễ Hành không nói lời nào, cô vừa khởi động xe vừa hỏi: "Anh có muốn ăn gì không?"
Phó Lễ Hành rõ ràng không hứng thú lắm, nhưng cũng không muốn làm cô mất mặt ngay lúc này, "Gì cũng được."
Người khác đều nói nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, câu nói này dùng trên người đàn ông thật ra cũng rất thích hợp.
Đồng Vũ Vụ cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô có thể cảm giác được cảm xúc Phó Lễ Hành thay đổi, rõ ràng lúc vừa xuống lầu còn rất tốt, vậy mà một lát sau, giọng điệu nói chuyện của hắn đã lãnh đạm mấy phần.
Chẳng lẽ thủ đoạn trêu chọc của cô sai rồi? Cô không nên cài dây an toàn dùm cho hắn?
Đồng Vũ Vụ giả vờ như không biết, "Anh có muốn đi ăn lẩu không?"
Ăn lẩu là tốt nhất.
Có thể tự mình động thủ ăn uống no say, còn có thể tự nhiên thay đối phương gắp thức ăn.
Có lẽ hôn nhân giữa cô và Phó Lễ Hành cần thay đổi một phương thức khác.
Những bữa ăn Pháp hay Michelin* trước kia hình như không có tác dụng gì.
Đồng Vũ Vụ rất ít khi đi ăn lẩu.
Cho dù đi cùng hội chị em cũng chưa từng vào quán lẩu.
Không khí ở những quán lẩu rất ồn ào, càng đừng nói đến chuyện có thể bị mùi lẩu dính vào người.
Có vị tiểu thư phu nhân nào muốn bị dính một thân toàn mùi lẩu? Bọn họ ai mà không quần là áo lượt.
Vả lại, loại thức ăn như lẩu thực sự có quá nhiều calories.
.
.
Từ nhỏ đến lớn, số lần Đồng Vũ Vụ ăn lẩu có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Phó Lễ Hành: "Đều được."
Hôm nay thật sự là ra đường không xem giờ, sớm biết như vậy còn không bằng ăn cơm ở nhà.
Khó trách cổ nhân có một câu như vậy, gần vua như gần cọp.
Tâm tư của quân vương thâm sâu khó dò, một giây trước còn cười hì hì, một giây sau có thể hạ lệnh giết cả nhà ngươi, người bình thường mấy ai có thể chịu nổi.
Từ xưa đến nay, những gian thần kia có thể bay lên cành cao thật ra là có chút tài năng cả đấy.
Xung quanh Phó Lễ Hành toát ra vẻ khó gần, Đồng Vũ Vụ tự nhiên sẽ không tự tìm mất mặt.
Cô lấy điện thoại di động ra tìm chi nhánh của một tiệm lẩu khá có tiếng, rồi chuẩn bị lái xe đi.
Tiệm lẩu nằm trên tầng 5 của một khu bách hoá ở Tam Hoàn, hình như là mới khai trương.
Quán lẩu như vậy ở Yến Kinh rất nhiều, cho nên khi bọn họ tới, dù không hẹn trước nhưng may là vẫn còn chỗ.
Nhân viên phục vụ khách khí lễ phép nói: "Bàn bốn người đều đã có người ngồi, hiện tại chỉ có bàn hai người, nếu như các vị không ngại thì có thể ngồi chờ một chút, nếu có vị trí trống, tôi sẽ đổi bàn cho hai vị."
Đồng Vũ Vụ mỉm cười nhẹ nhàng, "Không cần, chúng tôi chỉ có hai người, không cần phiền toái như vậy."
Bàn hai người trong tiệm cũng không phải nhiều, mặt bàn không lớn, không có nhiều chỗ trống để bày món ăn, chỉ có thể đặt trong xe đẩy nhỏ bên cạnh nên có chút bất tiện..