Từ lúc trở về nhà đến giờ cô vẫn không nói với anh lời nào, chẳng rõ là cô đang giận hay vẫn còn đang sợ hãi sự việc đã xảy ra. Cơ thể cả hai đang bị ướt đẫm, anh quan tâm nên vội lấy khăn tắm choàng lên người cô.
-Mau tắm rửa thay đồ đi. Mà em đói chưa? Để anh nói người làm nấu vài món cho em.
Dù cô cảm kích khi anh đã đến cứu mình, nhưng nghĩ đến chuyện trước đó anh đã vô tâm mà nói với kẻ bắt cóc rằng hắn muốn làm gì cô thì tùy, anh không quan tâm. Điều này khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, một cảm giác bực bội tủi thân mà chính cô cũng không thể giải đáp được. Cảm giác trong cô lúc này thật sự rất phức tạp.
- Em không đói, không cần đâu.
Thấy thái độ của cô không được tốt, anh nhẹ giọng:
- Từ trưa đến giờ em đã ăn gì đâu. Em thấy không khỏe ở đâu à?
Anh cứ quan tâm nên hỏi han, nhưng nào biết cô đang cảm thấy rất khó chịu vì những chuyện vừa xảy ra. Cô bị bắt cũng là vì anh, vì chuyện riêng của anh đã liên lụy đến cô.
Không muốn kéo dài thêm cuộc nói chuyện, cô ngắt lời:
- Em mệt rồi, em đi tắm rồi ngủ đây.
Cô lấy quần áo rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm, lúc này cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, sự việc đột ngột xảy ra đã khiến cô đủ mệt mỏi lắm rồi. Anh cũng đang bị lạnh vì ướt nên sang phòng khác để tắm. Màn đêm tĩnh lặng, cả hai lại có chút lấn cấn với nhau vì sự chậm trễ đến giải cứu của anh.
Thi Kỳ trở về phòng, anh ấy cô đã thay quần áo và chuẩn bị nằm xuống giường để ngủ, tuy có hơi căng thẳng và bối rối nhưng anh vẫn cất lời:
- Anh đã nhờ dì Loan nấu ít thức ăn rồi, em xuống ăn rồi hãy đi ngủ.
Cô chỉ nước mắt nhìn anh một cái rồi nằm hẳn xuống giường kéo chăn qua đầu, quay lưng về phía anh tỏ ý hờn giận:
- Em không đói.
Ca Mễ bỏ lại ba chữ rồi nằm im lặng không nhúc nhích, lần đầu trong đời cô bị bắt cóc và cũng là lần đầu tiên bị người khác phũ phàng, từ chối việc đến cứu mình. Đau đớn thay khi đây vừa là chồng cũ, vừa là người tình mập mờ của cô.
Thi Kỳ bước lên giường rồi khụy chân, đưa tay bế thốc cô lên:
- Em phải ăn thì mới có sức để ngày mai còn tiếp tục làm việc.
Cô đang sắp bị hành động của anh làm cảm động thì lại chợt nhớ ra một chuyện:
- Lần trước anh nói không biết bơi nhưng sao lúc nãy...
Trong lúc anh đang bối rối thì cô liền đưa tay đẩy chồng cũ ra, bằng chứng rành rành ra đó, rõ ràng là anh đã lừa cô.
- Anh...
Thi Kỳ ngập ngừng khó nói nên lời, thực chất anh cũng không biết phải giải thích thế nào. Trước sự bối rối của anh, cô tiếp tục cất lời:
- Anh nói dối em? Lần trước là anh có tình trơ mắt đứng nhìn. Còn nữa, lúc bị bắt cóc em đã nghe hết rồi, anh nói với hắn là không muốn cứu em. Vậy sao anh không bỏ mặc em luôn cho rồi, còn đến để làm gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!