Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

*

Chương 45: Ngươi lại làm trò gì nữa hả?

‎ Tâm trạng bây giờ của Lâm Tùy An dùng một gói meme để hình dung thì là:

‎ [Anh bị bệnh thần kinh à!]‎



‎ Cô trở tay đóng phập cửa một cái, ai ngờ Hoa Nhất Đường giống như con lươn chui tọt vào khe cửa, hất quạt ra đang định phát biểu một bài luận dong dài, nhưng vừa liếc mắt lại vừa vặn nhìn thấy Lăng Chi Nhan đang ở bên trong nhà.

‎ Lăng Chi Nhan vịn thắt lưng, khiếp sợ nhìn Hoa Nhất Đường.‎

‎ Hoa Nhất Đường cầm quạt lên, khiếp sợ nhìn Lăng Chi Nhan.‎

‎ Lâm Tùy An: "..."‎

‎ Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có hơi giống "chiến trường tu la".‎

‎ Đột nhiên, hai người đồng thời lên tiếng.‎

‎ Lăng Chi Nhan: "Hoa Tứ Lang ngươi chớ hiểu lầm..."‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Lăng Lục Lang cái đồ không có lương tâm, sáu mươi tấm lụa ngươi nợ ta khi nào thì trả hả?!"‎

‎ Không khí chợt yên tĩnh.

‎ Lăng Chi Nhan: "Hả?"‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Hiểu lầm gì?"‎

‎ Lâm Tùy An: "..."‎

‎ Là cô hiểu lầm, đây không phải là chiến trường tu la, mà là chiến trường gà vịt... ông bà ta hay gọi là ông nói gà bà nói vịt.‎

‎ Sau thời gian nửa nén hương, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá nhỏ, nghe Lăng Chi Nhan kể chuyện xảy ra một tháng nay ở Đông Đô.‎

‎ Vụ án của văn môn Phùng thị ở Đông Đô đã dấy lên sóng to gió lớn, có người tổng kết hành vi xấu xa của Phùng thị nhiều năm qua thành tấu chương dâng lên, có người chắc chắn Phùng thị bị vu oan, không ngừng thỉnh cầu thánh thượng điều tra lại, có người chỉ vào mũi Đại Lý Tự Khanh mắng hắn điều tra án oan, có người đưa công lao nhiều năm của văn môn Phùng thị ra để cầu tình, hơn một ngàn học tử Đông Đô tĩnh tọa thị uy trước cửa Đại Lý Tự, cầu tình cho văn môn Phùng thị, còn có rất nhiều thế lực vì muốn tranh giành chức lễ bộ thượng thư mà sứt đầu mẻ trán. Nói tóm lại, người đục nước béo cò có, người bỏ đá xuống giếng có, người hả hê khi người gặp họa có, phân chia lợi ích cũng có.‎

‎ "Để ổn định triều đình, thánh thượng đành đè vụ án của Phùng thị xuống, ra lệnh cho Đại Lý Tự điều tra tỉ mỉ." Lăng Chi Nhan nói: "Bốn nhà Phùng, Tưởng, Bạch, Nghiêm bị coi là trọng phạm giam giữ ở trong ngục Đại Lý Tự, trong đó, Phùng Du Nghĩa và Bạch Thuận trọng thương nên nhốt ở trong sương phòng hậu nha Đại Lý Tự, thuận tiện cho việc chăm sóc, Phùng Du Nghĩa thỉnh thoảng có tỉnh lại, nhưng Bạch Thuận thì vẫn mê man, sau đó..."‎

‎ Lăng Chi Nhan hít sâu một hơi: "Sáng sớm bảy ngày trước, ngục tốt phụ trách đưa cơm đẩy cửa ra thì nhìn thấy Bạch Thuận đã tỉnh, còn ngồi trên giường Phùng Tương Nghĩa, chăn bên cạnh hắn thì cộm lên. Ngục tốt kinh hãi kéo Bạch Thuận xuống lôi Phùng Du Nghĩa ra, nhưng hắn đã bị ngộp chết."‎

‎ Cho dù lúc nãy đã biết kết quả, thế nhưng bây giờ khi nghe được quá trình, Lâm Tùy An vẫn cảm thấy da đầu tê dại.‎

‎ Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Bạch Thuận có thú tội không?"‎

‎ Lăng Chi Nhan: "Sau khi giết Phùng Du Nghĩa, hắn cứ mỉm cười, không hỏi được gì, giống như đã bị điên rồi vậy. Chỉ có một lần, khi ta nhắc tới tên Kỳ Nguyên Sinh, hắn ngừng cười, nhìn ta một cái sau đó lại bắt đầu cười. Sau đó có dùng Kỳ Nguyên Sinh kích động hắn cũng vô dụng."‎

‎ Như vậy xem ra Bạch Thuận rất có thể cũng giống như Đông Triều, vốn là đồng bọn với Kỳ Nguyên Sinh. Chỉ là hắn thân là người Bạch gia, sống dựa vào Phùng thị, vì sao phải giúp Kỳ Nguyên Sinh? Lâm Tùy Ân thầm thở dài, chỉ sợ bí mật này mãi mãi cũng không thể biết được.‎

‎ "Phùng Tùng thì sao?"Hoa Nhất Đường lại hỏi.‎

‎ "Phùng Tùng vốn đã bệnh nặng quấn thân, biết được Phùng Du Nghĩa bỏ mình nên cực kỳ đau lòng không quá hai ngày sau cũng đã chết."‎

‎ Lâm Tùy An: "Vụ án của văn môn Phùng Thị thì sao?"‎

‎ Lăng Chi Nhan: "Tuy rằng có lời khai của Phùng Tùng và bằng chứng thép trong mật thất, nhưng căn cơ của văn môn sâu không ngờ được, vụ án này chỉ sợ không có ngày được lôi ra giữa ánh sáng rồi. May mà Phùng thị đã ngã xuống, chỉ cần nhân thời gian này loại bỏ ảnh hưởng của văn môn với triều đình..."‎

‎ Hoa Nhất Đường gõ gõ chuôi quạt, không nói gì, Lâm Tùy An cũng không lên tiếng.‎

‎ Lăng Chi Nhan trầm mặc một lát: "Là ta sơ sẩy. Khi Tưởng Hoành Văn chết, ta suy đoán nghi phạm là người trong phủ nha, lại không nghĩ tới có thể lừa Tưởng Hoành Văn và Phùng Du Nghĩa buông lỏng cảnh giác ra khỏi cửa, còn có Bạch Thuận."‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Cái này không trách ngươi, lúc ấy chúng ta đều cho rằng thi thể thứ hai là Bạch Thuận, là do thủ thuật che mắt của Kỳ Nguyên Sinh. Trách ta, lúc cứu Bạch Thuận ra, ta vốn nên cảnh giác."‎

‎ Lăng Chi Nhan: "Không trách ngươi, lúc ấy án bạch sinh bùng lên, ngay sau đó Chu Trường Bình lại bị hại, ngươi cũng không có thuật phân thân, đương nhiên không thể phát hiện. Vẫn là trách ta, suốt dọc đường từ Dương Đô trở về Đông Đô, thế nhưng cũng không phát hiện ra sự khác thường của Bạch Thuận."‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Không, phải trách ta, nếu ta có thể sớm suy nghĩ lời nói của Kỳ Nguyên Sinh.."‎

‎ Lăng Chi Nhan: "Trách ta, ta đáng ra phải tách khu giam giữ Bạch Thuận và Phùng Du Nghĩa ra..."‎

‎ "Trách ta!‎"

‎ "Trách ta."‎

‎ Lâm Tùy An nâng cằm, tròng mắt liên tục đảo từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, nhìn hai người anh một câu tôi một câu, càng nói càng lớn, càng sặc mùi càng không ổn.

‎ Hoa Nhất Đường: "Tộc Lăng thị các ngươi lấy quân công lập gia, trước giờ đều là thân thể tráng kiện, đầu óc chậm chạp, có thể làm được như vậy đã rất giỏi rồi. Ôi chao, quả nhiên vẫn phải trách ta, không nhắc nhở được ngươi."‎

‎ Lăng Chi Nhan: "Hoa Tứ Lang thân là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, thành sự không đủ bại sự có thừa, không ăn uống vui vẻ lại giúp ta phá án, đã là ông trời chiếu cố, kỳ tích trên trời giáng xuống. Vẫn là trách ta."‎

‎ Hai người nhìn nhau.‎

‎ Hoa Nhất Đường vỗ bàn: "Lăng Lục Lang ngươi có ý gì?!"‎

‎ Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Ta cảm thấy sáu mươi tấm lụa kia không đáng."‎

‎ "Muốn quỵt tiền Hoa gia nhà ta, ngươi đừng mơ! Ta không tính lãi suất của ngươi đã là hết sức nghĩa khí rồi!"‎

‎ "Hoa thị giàu có nhất nước, cũng đâu thiếu sáu mươi tấm lụa của ta?"‎

‎ "Chuyện gì ra chuyện đó! Có là huynh đệ ruột thì vẫn phải tiền bạc rõ ràng!"‎

‎ Lâm Tùy An phì cười.‎

‎ Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan đồng thời yên tĩnh, không hẹn mà mà cùng dời ánh mắt, ho khan hai tiếng.‎

‎ "Hai người các ngươi thật đúng là huynh không ra huynh, đệ không ra đệ." Lâm Tùy An cười nói.‎

‎ "Xí, ai là huynh đệ của hắn." Hoa Nhất Đường bĩu môi lẩm bẩm: "Làm bằng hữu còn được."‎

‎ Lời này vừa nói ra, Lăng Chi Nhan chợt giật mình, một lúc lâu sau lại nhẹ nhàng mỉm cười.‎

‎ Hắn là người rất ít cười, luôn bày ra vẻ mặt căng thẳng, lúc này cười lại giống như gió thổi qua nước hồ lăn tăn gợn sóng, thật sự rất đẹp. ‎

‎ Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Nói đi, ngàn dặm tới Dương đô lại có việc gì khó muốn ta hỗ trợ?"‎

‎ Lăng Chi Nhan chợt nghẹn: "Thực ra ta vốn tới mời Lâm nương tử. Chỉ là không ngờ quan hệ của hai vị lại đến mức như vậy..."‎

‎ Lời này vừa nói ra, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đều ngây cả người, đồng thanh: "Quan hệ gì?"‎

‎ Lăng Chi Nhan kinh ngạc: "Hoa Tứ Lang vừa rồi không phải nói muốn Lâm nương tử dẫn ngươi bỏ trốn sao?"‎

‎ Ôi, ôi! Cô suýt nữa thì quên mất vụ này.

‎ Lâm Tùy An trừng mắt nhìn tên ăn chơi trác táng kia, ánh mắt như đao: "Hoa Nhất Đường, ngươi lại điên khùng gì thế hả?!"‎

‎ Biểu cảm của Hoa Nhất Đường còn khiếp sợ hơn cả cô: "Ta, ta ta ta ta vừa nói là bỏ, bỏ bỏ bỏ bỏ trốn?!"‎

‎ Lâm Tùy An híp mắt nhìn anh ta.‎

‎ "Không, không phải, hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm, không đúng, là lỡ miệng! Lỡ miệng!" Mồ hồi Hoa Nhất Đường lăn xuống: "Đều là do tiểu tử Mộc Hạ kia cứ lải nhải bỏ trốn bỏ trốn bên tai ta, làm ta vội quá lỡ lời... khụ, ta vốn là muốn nói..." Hoa Nhất Đường hít sâu một hơi: "Lâm Tùy An, cùng ta đến Đông Đô đi."‎

‎ Lâm Tùy An: "Hả?"‎

‎ Lăng Chi Nhan: "Đi Đông Đô làm gì?"‎

‎ "Đại ca không chịu giúp ta quyên một chức quan, vậy nên ta chỉ có thể..." Hoa Nhất Đường giơ quạt lên: "Đi Đông Đô tham gia khảo thí!"‎

‎ Lăng Chi Nhan "rắc" một tiếng trẹo khớp cổ.

(Bổ sung canxi đi anh)

‎ Lâm Tùy An: "..."‎

‎ Hàng này chơi thật hả?‎

‎"Khoan." Lăng Chi Nhan một tay vịn cổ, một tay vịn thắt lưng: "Ngươi là cống sinh(*) sao?"‎

(*)Cống sinh: Trong hệ thống thi cử của triều đại nhà Minh và nhà Thanh, những người được các trường tỉnh, bang và quận giới thiệu đến học ở quốc tử giám ở kinh đô.

(Ngây thơ thế anh, anh không nghe anh bông nói là quyên một chức quan à, ảnh đã muốn mua quan đó, bắt ảnh đi, hỏi gì nữa)

‎ Hoa Nhất Đường: "Không phải."‎

‎ "Đã từng tham gia kỳ thi hương chưa?"‎

‎ "Không có."‎

‎ "Thi châu?"‎

‎ "Không có."‎

‎ "Có phải là sinh đồ của thất học lưỡng quán không?"‎

‎ "Không phải."‎

‎ "..." Hai mắt Lăng Chi Nhan trợn to: "Chẳng lẽ ngươi định tự tiến cử tham gia chế cử Đán Nhật?"‎

‎ "Đây là cách nhanh nhất."‎

‎ Lăng Chi Nhan thoạt nhìn như muốn ngất xỉu, Lâm Tùy An nghe mà không hiểu ra làm sao: "Chế cử là gì?"‎

‎ Hoa Nhất Đường bốp một tiếng vung quạt lên: "Từ năm Huyền Phụng thứ tư trở đi, cứ cách ba năm sẽ mở một lần chế cử, thiên tử tự chiêu, trưng dụng nhân tài khắp thiên hạ, người ứng chế cử không kể xuất thân, không kể gia thế, có thể do châu phủ tiến cử, hoặc là tự tiến cử, ngày thi dự kiến vào ngày đầu tiên của năm, nên mới gọi là Đán Nhật, ý nói là khởi đầu cuộc sống mới, do thiên tử đích thân đến quan sát, ngươi tự mình thi, trung bảng sĩ tử làm môn sinh của thiên tử."‎

‎ Lăng Chi Nhan thở dài: "Tứ lang chỉ biết một mà không biết hai, người xuất thân từ chế cử, danh vọng tuy cao, nhưng vẫn địa vị vẫn ở xa dưới tiến sĩ, gọi là "tạp quan" của triều đình, đa số đều bị sĩ tử xuất thân thường khoa châm chọc chế giễu, chức quan được giao cũng phần lớn là "tạp quan", không tính là chủ đạo rất khó để thăng chức, nhất là hai lần chế cử này, cách thức tiến cứ rất khó khăn, chế cử hiện giờ chỉ còn hữu danh vô thực."‎

‎ Lâm Tùy An: Ừ... Nghe có vẻ không đáng tin cậy y chang Hoa Nhất Đường.‎

‎ Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Bây giờ không giống ngày xưa, chế độ năm nay tất nhiên sẽ đổi mới hoàn toàn."‎

‎ Lăng Chi Nhan hơi giật mình, lập tức phản ứng lại: "Bởi vì Phùng thị sao?"‎

‎ "Vụ án gian lận của Phùng thị vừa xảy ra, thường khoa tháng này chắc chắn phải đẩy ra sau, khoa cử là đại sự của quốc gia, thánh thượng tất nhiên sẽ không để nó tiếp tục hỗn loạn, lúc này điều quan trọng nhất là ổn định lòng sĩ tử trong thiên hạ, làm suy yếu thanh danh văn môn Phùng thị, lần chế cử này chính là cơ hội tốt nhất." Hoa Nhất Đường tự tin nói: "Nếu ta đoán không sai, lần này người ứng thi chế cử nếu có thể trúng cao, sẽ danh xứng với thực "môn sinh của thiên tử", chắc chắn sẽ được thánh thượng trọng dụng."‎

‎ Dùng lời thông tục mà nói thì thường khoa hàng năm đã bị Phùng thị phế bỏ, cho nên chế cử năm nay không chỉ phải làm lớn, mà còn phải làm thật tốt, chỉ như vậy mới có thể khôi phục uy tín của triều đình một cách nhanh nhất hiệu quả nhất.

‎ Lăng Chi Nhan kinh ngạc nhìn Hoa Nhất Đường, một lúc lâu sau mới nói: "Không hổ là Hoa gia Tứ Lang."‎

‎ Hoa Nhất Đường đắc ý phe phẩy chiếc quạt nhỏ.‎

‎ Lăng Chi Nhan suy nghĩ một hồi lại nói: "Chỉ là vẫn còn một vấn đề, người ứng chế cử cho dù là được tiến cử hay là tự cử, đều phải có quan viên đương nhiệm thất phẩm trở lên bảo đảm..."‎

‎ Lăng Chi Nhan nói không nổi nữa, bởi vì Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đều không hẹn mà và nhìn về phía hắn, nhất là Hoa Nhất Đường, ánh mắt cứ phải gọi là nóng hừng hực.

‎ Hoa Nhất Đường: "Ta nhớ Tư Trực Đại Lý Tự là chức tòng lục phẩm nhỉ."‎

‎ Lăng Chi Nhan biến sắc: "Ngươi kêu ta bảo đảm cho ngươi tham gia chế cử sao?!"‎

‎ "Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ miễn sáu mươi tấm lụa ngươi nợ ta."‎

‎ "Ngươi có biết nếu sĩ tử chế cử có thành tích thi quá kém, thì quan bảo đảm sẽ bị giáng chức không."‎

‎ "Ta thêm một ngàn vàng.‎"

‎ "......"‎

‎ Lăng Chi Nhan khiếp sợ, trợn mắt há mồm một lúc lâu, thật sự bắt đầu nghiêm túc suy xét đề nghị của Hoa Nhất Đường.‎

‎ Lâm Tùy An nhìn hắn mà buồn cười: Lăng thị rốt cuộc nghèo đến mức nào, mà dám mạo hiểm bị giáng chức cũng muốn kiếm số tiền này.‎

‎Suy nghĩ hơn một chén trà, Lăng Chi Nhan mới ngẩng đầu, chính trực hỏi: "Hoa Tứ Lang, vì sao ngươi lại muốn làm quan?"‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Chính vì cái gọi là: Côn Bằng bay thẳng chín vạn dặm..."‎

‎ "Cốc cốc." Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, lúc này người gõ cửa không đợi Lâm Tùy An hỏi mà mở miệng báo thân phận trước."

‎ "Lâm nương tử, Hoa Nhất Hoàn xin được gặp."‎

‎ Hoa Nhất Đường sợ tới mức nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch, đi vòng vòng tại chỗ: "Sao đại ca lại đến?! Chẳng lẽ đã phát hiện ta chạy rồi, không đâu không đâu không đâu, nếu huynh ấy biết ta ở đây, nhất định đã đưa người giết tới rồi, trốn đi, ta muốn trốn đi!"‎

‎ Hoa Nhất Đường xông tới trước cửa sương phòng như một làn gió, sau lại quay trở về túm lấy Lăng Chi Nhan đi cùng.

‎ Lăng Chi nhan không hiểu chuyện gì: "Ta cũng phải trốn sao?"‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Ngươi quên oán hận cũ năm mươi năm trước của Hoa thị và Lăng thị rồi sao? Tuy rằng ta rộng lượng hào hiệp, nhưng đại ca ta thì bụng dạ hẹp hòi lắm."‎

‎ "......"‎

‎ Lâm Tùy An nhìn hai người chui vào sương phòng, đỡ trán thở dài.‎

‎ Chuyện quái gì đây!‎

‎ Hoa Nhất Hoàn đến một mình, vẫn là phong cách cũ, ngồi nửa ngày không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Lâm Tùy An.‎

‎ Lâm Tùy An: "Hoa gia muốn đi nhà xí không?"

(Ôi chụy tui)‎

‎ Hoa Nhất Hoàn: "Không cần."

‎ "Hoa gia chủ có chuyện gì cứ nói thẳng."‎

‎ "Ngươi có biết vì sao Tứ Lang muốn làm quan không?‎"

‎ Tại sao lại hỏi tôi? Sao tôi biết được?!‎

‎ Những lời này Lâm Tùy An không nói ra, bởi vì cô phát hiện Hoa Nhất Hoàn im lặng nhìn vào sương phòng, ánh mắt như có thâm ý.

‎ Cô lập tức hiểu ra, Hoa Nhất Hoàn đã sớm biết Hoa Nhất Đường ở chỗ này, cho nên mới đến hỏi những lời này.‎

‎ Hoa Nhất Hoàn không phải hỏi cô, mà là muốn mượn miệng cô để hỏi Hoa Nhất Đường.‎

‎ Xem ra khoảng cách giữa hai anh em này không hề nhỏ, vấn đề là cô vì sao phải quản chuyện nát này của nhà hắn?‎

‎ Lâm Tùy An đứng lên: "Hoa gia chủ, muốn uống trà không?"‎

‎ Hoa Nhất Hoàn: "Hả?"‎

‎ "Ta giúp ngài nấu một nồi." Lâm Tùy An trực tiếp đi tới trước sương phòng, giơ tay mở cửa, không kéo hết ra mà chỉ mở ra một khe hở, Hoa Nhất Đường trong khe cửa chắp hai tay lại đưa lên đỉnh đầu, ánh mắt đầy trông mong nhìn cô, tay áo trượt xuống lộ ra cánh tay trắng như ngọc, phía trên xuất hiện hai vết đỏ do thước đánh, sưng đến mức nhô cao, nhìn mà giật mình.‎

‎ Lâm Tùy An: "..."‎

‎ Lâm Tùy An thở dài, lại ngồi trở về đối chiến với Hoa Nhất Hoàn.

‎ "Hoa gia chủ có biết lai lịch của vụ án Phùng thị Văn Môn không?‎

‎ Hoa Nhất Hoàn cuối cùng cũng dới ánh mắt từ sương phòng đến trên mặt Lâm Tùy An: "Biết một ít."‎

‎ "Vụ án Bạch Sinh thì sao?"‎

‎ "Cũng có nghe phong phanh."‎

‎ "Ngài từng nghe đến cái tên Kỳ Nguyên Sinh chưa?‎

‎ "Nghe nói là thủ phạm đầu độc Chu thái thú."‎

‎ "Không sai." Lâm Tùy An gật đầu: "Người này cũng là người điều khiển phía sau để lật đổ Phùng thị, vạch trần vụ án bạch sinh, hơn nữa..." Lâm Tùy An sắp xếp lại mạch suy nghĩ, liếc nhìn vào sương phòng: "Ước chừng đó cũng là nguyên nhân Hoa Nhất Đường muốn làm quan."‎

‎ Hoa Nhất Hoàn nhíu mày: "Lời này của Lâm nương tử có nghĩa là gì?"‎

‎ "Ta không thích uống trà." Lâm Tùy An rót cho Hoa Nhất Hoàn một chén nước sạch: "Nếu Hoa gia chủ không chê thì chi bằng nếm thử nước đun sôi bí chế của ta, thuận tiện nghe câu chuyện của Kỳ Nguyên Sinh luôn."‎

5.8.2022

Tiểu kịch trường: Về chuyện "bỏ trốn"‎

‎ Một canh giờ trước.‎

‎ Hoa Nhất Đường nằm sấp trên giường, xoa chiếc mông bị đánh sưng vù rên hừ hừ.‎

‎ "Mộc Hạ, cao Oánh Ngọc giảm đau còn không? Mau lấy đến đây ta sứt thêm một chút... Mộc Hạ ngươi thu dọn hành lý làm gì thế?"‎

‎ Mộc Hạ đã dọn xong hai rương lớn, đang dọn đến rương thứ ba.‎

‎ "Tứ lang, ta đang chuẩn bị đồ để ngài và Lâm nương tử bỏ trốn."‎

‎ "Bỏ trốn?!" Hoa Nhất Đường bật dậy, vừa kinh hãi vừa đau đến mức mặt muốn biến hình: "Ai và ai muốn bỏ trốn? Ta và Lâm Tùy An? Chuyện này xảy ra khi nào? Sao ta không biết?!"‎

‎ "Y Tháp nói, gia chủ chiều nay một mình đi gặp Lâm nương tử, hai người nói chuyện nửa canh giờ."‎

‎ Hoa Nhất Đường chợt căng thẳng: "Nói gì?"‎

‎ "Trên gia yến, ngài cũng thấy thái độ của gia chủ đối với Lâm nương tử rồi đó, hơn nữa Lâm nương tử suốt đêm thu dọn hành lý rời đi, dựa vào sự thông minh của Tứ Lang mà còn không đoán được gia chủ nói gì với Lâm nương tử sao?"‎

‎ Sắc mặt Hoa Nhất Đường trầm xuống.‎

‎ Khó trách lâm Tùy An lúc tới sắc mặt trắng bệch, lời nói cũng ít đi, còn đi dứt khoát như vậy, chắc là đã chịu không ít ấm ứt ở chỗ đại ca rồi.

‎ "Đại ca chắc chắn là có hiểu lầm với Lâm Tùy An, ta đi nói chuyện với đại ca." Hoa Nhất Đường khập khiễng đi tới cửa, đột nhiên cửa tự mở ra, Hoa Nhất Mộng lén lút chui vào, còn nhét một tay nải thật lớn vào trong ngực Hoa Nhất Đường.‎

‎ "Đại ca đã ngủ rồi, Nhị tỷ giúp ngươi trông cửa, nhân lúc này nhanh đi đi, nơi này có địa khế, phòng khế và lá vàng, chắc cũng đủ cho ngươi dùng."‎

‎ Hoa Nhất Đường khiếp sợ: "Đi? Đệ đi đâu?"‎

‎ Hoa Nhất Mộng: "Trời cao biển rộng, muốn đi đâu thì đi, Lâm nương tử công phu giỏi thế, chắc chắn có thể bảo vệ đệ chu toàn."‎

‎ "Hả?"

‎ "Còn sững ra đó làm gì, bỏ trốn cũng phải chú ý thời cơ, một phút do dự cả đời hối hận."‎

‎ "Không phải, Tam tỷ, chờ đã, đệ nói muốn đi khi nào..."‎

‎ "Cơ hội mất rồi thì không đến nữa! Nhanh lên!"‎

‎ Khi Hoa Nhất Đường ngồi trên xe ngựa phóng nhanh như gió, đầu óc vẫn còn cực kỳ mù mờ.

‎ Sao hắn lại hồ đồ muốn "bỏ trốn" với Lâm Tùy An?‎

‎ Mộc Hạ: "Tứ Lang, đã suy nghĩ xong muốn bỏ trốn đến đâu với Lâm nương tử chưa?"‎

‎ Hoa Nhất Đường sững sờ nói: "Đi đâu?"‎

‎ "Quảng Đô mùa đông ấm áp, Ích Đô an nhàn, An Đô bốn mùa rõ rệt, Đông Đô náo nhiệt, đều không tệ."‎

‎ Đông Đô? Chế cử Đản Nhật ba năm một lần!‎

‎ Hai mắt Hoa Nhất Đường chợt sáng ngời. Có lý lắm, hắn có thể đi tham gia chế cử, sau cao trung có thể làm quan!‎

‎ Hoa Nhất Đường: "Đi Đông Đô!"‎

‎ Mộc Hạ: "Tứ lang cao kiến, Đông Đô là một nơi tốt để bỏ trốn."‎

‎ "Không phải bỏ trốn. Là mời Lâm Tùy An bảo vệ ta đi Đông Đô..."‎

‎ "Ta cũng biết Tứ Lang sớm muộn gì cũng sẽ bỏ trốn cùng Lâm nương tử."‎

‎ "Không phải bỏ trốn. Ta và Lâm Tùy An là cộng sự..."‎

‎ "Sau khi bỏ trốn là có thể ngày ngày nhìn thấy Lâm nương tử, Tứ Lang có vui không?‎

‎ "Hả?" Hoa Nhất Đường nhướng mắt suy nghĩ một hồi, vui vẻ: "Có thể ngày ngày gặp nhau đương nhiên rất tốt... Khụ, không phải bỏ trốn, là lên đường cùng nhau!"‎

‎ Mộc Hạ thở dài: "Như vậy xin hỏi Tứ Lang, có thể lên đường cùng Lâm nương tử, ngài cảm thấy thế nào?"‎

‎ Hoa Nhất Đường phe phẩy chiếc quạt nhỏ: "Cảm giác bỏ trốn rất tốt."‎

(Sao thấy IQ anh tui tụt hẳn)
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!