NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 243: Ta tin bằng hữu, không tin vào tình cảm nam nữ
Lâm Tùy An lặng lẽ ngồi xổm trên nóc nhà, dựng thẳng tai lên hóng hớt.
Vị trí này của cô chiếm hết ưu thế địa lý, phía dưới là đình nghỉ mát của vườn hoa Đông Uyển, hơi cúi người nghiêng đầu là có thể thu hết tình hình trong vườn vào mắt.
Hoa Nhất Đường và Bạch Nhữ Nghi mặt đối mặt đứng ở trong đình nghỉ mát, Bạch Nhữ Nghi một thân áo bông màu trắng, thư sinh nhẹ nhàng như mỹ ngọc, Hoa Nhất Đường khoác áo choàng lông cáo thuần trắng, hoa phục tuấn dung như gấm như ngọc, hình ảnh đúng là cảnh đẹp ý vui.
Đáng tiếc, không khí giữa hai người thì cảnh đẹp ý vui lắm, thậm chí có hơi giương cung bạt kiếm.
Nhất là Hoa Nhất Đường, hắn nhướng nửa bên lông mày, liếc nửa con mắt, run nửa bả vai, thấy thế nào cũng giống như côn đồ đầu đường đến kiếm chuyện đánh nhau.
Bạch Nhữ Nghi hình như bị khí thế của Hoa Nhất Đường dọa sợ, cúi đầu, hô hấp nặng nề, một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Hắn không nói lời nào, Hoa Nhất Đường cũng không khách khí, mở miệng đã nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, có bản lĩnh gì xông qua đây, Hoa gia Tứ Lang ta từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ ai!"
Bạch Nhữ Nghi hít sâu một hơi, ngẩng phắt đầu, ánh mắt sáng quắc, làm Hoa Nhất Đường giật cả mình: "Nói trước nhé, đọc thuộc lòng ngâm thơ làm phú ta không rành, đánh nhau nhường ngươi ba chiêu, mắng chửi ta có thể nhường người mười cầu!"
Bạch Nhữ Nghi: "Cái, cái gì?"
Hoa Nhất Đường chống nạnh: "Không phải người tới tìm ta tỷ thí sao?"
"Vì sao phải tỷ thí?"
"Đương nhiên là bởi vì tình địch gặp mặt không vừa mắt... ừm khụ!" Hoa Đường nói một nửa, thì thấy biểu cảm của Bạch Nhữ Nghi từ mù mờ biến thành ngạc nhiên, mời giật mình hỏi lại: "Vậy người muốn làm gì?"
Bạch Nhữ Nghi lại hít một hơi, cung kính thi lễ với Hoa Nhất Đường: "Bạch mỗ muốn mời Hoa Tứ Lang cùng giảng dạy cho các học sinh Học viện Tam Hòa với ta."
Không khí chết lặng.
Gió mùa đông vù vù thổi qua lông cáo của Hoa Nhất Đường, làm bay mất hai cọng lông.
Lâm Tùy An thiếu chút nữa bật cười, vội giữ hai má lai.
Hoa Nhất Đường da mặt co quắp hai cái: "Bạch Thập Tam Lang, nhìn không ra nhé, nhìn tiểu tử nhà ngươi bề ngoài trắng trẻo sạch sẽ giống người tốt, tâm địa lại ác độc như thế!"
Bạch Nhữ Nghi bối rối: "Hả?"
"Ngươi biết trước đánh không lại ta mắng không lại ta đẹp cũng không bằng ta, cho nên tính làm ta buồn nôn chết đúng không?!"
"Cái này, cái này...... Hoa Tứ Lang sao lại nói như vậy?!"
"Ta con mẹ nó từ nhỏ ghét nhất học thuộc lòng và phu tử, vừa vào thư đường đã choáng váng buồn nôn, thấy "chi" "hồ" "giả" "dã"(*) lập tức đau bụng tiêu chảy chuột rút, ngươi lại kêu ta đi giảng dạy, còn nói không phải muốn ta buồn nôn?!"
(*)Là bốn tiếng hư từ dùng trong cổ văn trung hoa, người chọc chữ Hán phải học cách dùng những chữ này__chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi (theo từ điển hán nôm)
Bạch Nhữ Nghi trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu: "Là do ta suy nghĩ không chu toàn, đường đường đường đường đường đột rồi!"
Hoa Nhất Đường hừ một tiếng, tiếp tục rung chân.
Rõ ràng là mùa đông khắc nghiệt, Bạch Nhữ Nghi lại bị Hoa Nhất Đường ép ra một đầu mồ hôi, nắm tay áo lau nửa ngày, cuối cùng cũng tìm về đề tài: "Bạch mỗ là trong lòng áy náy, cho nên mới muốn bù đắp cho Tứ Lang một hai."
Lần này đến phiên Hoa Nhất Đường bối rối: "Hả?"
"Thực ra... Ngự Thư Tư là Bạch mỗ xin thánh thượng lập lên, không ngờ thánh thượng lại đồng ý. Sau khi Ngự Thư Tư thành lập, học viện dân gian và tư thục được lợi rất nhiều, cũng không biết từ đâu nghe được tin Ngự Thư Tư thành lập, cho nên cực kỳ cảm tạ Lũng Tây Bạch thị..." Ước chừng là lời khen ngợi quá mức khoa trương, nên da mặt mỏng như Bạch Nhữ Nghi cũng nói không nên lời, cố nuốt trở về.
Hoa Nhất Đường nghe thế thì càng hồ đồ: "Việc này liên quan gì đến ta?"
Bạch Nhữ Nghi nhìn thẳng Hoa Nhất Đường: "Công đức trong chuyện này, vốn nên là của ngươi!"
Hoa Nhất Đường trợn tròn mắt: "Cái gì?!"
Bạch Nhữ Nghi hít sâu lần thứ ba: "Tứ Lang còn nhớ không, cái này ở trên Ứng Thiên lầu, thánh thượng hỏi ngươi văn mạch là gì?"
"Cho nên?"
"Câu trả lời của ngươi lúc đó, từng câu từng chữ Bạch mỗ đều khắc sâu trong lòng!"
Nói xong, Bạch Nhữ Nghi thẳng lưng, mặt hướng về trời xanh, cao giọng nói: "Căn bản của văn mạch, không nằm ở hai chữ sĩ tộc, lại càng không ở mấy thế gia, mà là ở dân chúng bình thường. Chí hướng của quốc gia, phải xem chí của bách tính, khí khái của bách tính, thì mới thành được khí cái của quốc gia..."
Lâm Tùy An có hơi hoảng hốt, dường như lại thấy được trên Ứng Thiên Lâu vào đêm thượng nguyên, thiếu niên tiến sĩ như hoa đón gió chậm rãi nói:
[Nếu nhà nhà người người đều biết chữ, nếu thiếu niên hài đồng của nhà Đường đều có thể nhập học đọc sách, lo gì văn mạch không kiên cố, quốc gia không có khí khái. Tới lúc đó, văn mạch nhà Đường kéo dài không ngừng, khí vận của nhà Đường cũng kéo dài ngàn năm vạn năm!''
Hoa Nhất Đường nghẹn họng nhìn trân trối: "Thật khó tin, Bạch Thập Tam Lang ngươi chỉ nghe một lần thôi đã có thể đọc thuộc không thiếu chữ nào?!"
Bạch Nhữ Nghi quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh: "Bạch mỗ từ nhỏ đọc thuộc vạn thư, cũng từng đọc qua câu 'Thiên hạ là của người trong thiên hạ, nhưng thế nào là 'Thiên hạ là của người trong thiên hạ', Bạch mỗ cho rằng mình đã hiểu, thực ra căn bản không thể hiểu. Ta sinh ở thế gia, lớn lên trong thế gia, những thứ nghe thấy được từ nhỏ đến lớn, đều là căn mạch thế gia mới là căn bản của quốc gia,, thế gia vinh quang quốc gia mới vinh quang, về phần bách tính, bình dân, ta chưa từng thật sự gặp qua mấy người? Ta không biết bách tính sinh hoạt như thế nào, ăn uống như thế nào, trồng trọt như thế nào? Ta không biết bách tính phải làm sao mới có thể đọc sách biết chữ? Ta không biết loại mọt sách trói gà không chặt như ta thì làm thế nào để báo quốc?"
"Lời Tứ Lang nói, đối với ta lúc đó mà nói, giống như đề hồ quán đỉnh*. Bạch gia Thập Tam Lang, biết đọc sách, vả lại cũng chỉ biết đọc sách, Lũng Tây Bạch thị, có rất nhiều sách, và cũng chỉ có nhiều sách, vậy thì tặng sách của chúng ta cho dân gian, để cho chúng ta dạy bách tính đọc sách, để cho những đứa trẻ trong thiên hạ đều được đọc sách, đó là chuyện tốt nhất ta có thể làm."
*Đề hồ rưới đỉnh đầu, là một từ trong Phật giáo chỉ trí tuệ mở ra, thanh tịnh sáng suốt.
Hốc mắt Bạch Nhữ Nghi hơi đỏ lên: "Cho nên, tất cả công đức này đương nhiên thuộc về Hoa gia Tứ Lang, mà ta, chẳng qua chỉ là một tiểu nhân đánh cắp công lao của Tứ Lang mà thôi."
(anh này đúng quân tử luôn á, thấy thích rồi ó)
Hoa Nhất Đường trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, sau đó tuôn ra tiếng cười to rung trời: "Ha ha ha ha ha ha, Bạch Thập Tam Lang, ngươi thật sự là một tên mọt sách! Ha ha ha ha ha ha ha, nương ta lại, trên đời này thế mà còn có một tên ngốc thẳng thắn hơn cả Lăng Lục Lang!"
Bạch Nhữ Nghi: "Bạch, Bạch Bạch mỗ có cái gì, có chỗ nào nói...... không đúng sao?"
Hoa Nhất Đường dùng ngón tay gạt nước mắt, hai tay khoanh trước ngực: "Ngươi đọc nhiều sách như vậy, chẳng lẽ không biết đạo lý biết dễ làm khó ư?"
"Bạch mỗ tất nhiên là biết..."
"Vậy ngươi nên hiểu, lời Hoa mỗ nói ở Ứng Thiên Lâu, chẳng qua chính là động mồm động miệng, khoác lác mà thôi, chứ chẳng có tác dụng rắm gì. Ngày đó nghe ta khoác lác một đống lý lẽ, nhưng cuối cùng thực sự dùng tâm làm sự thật chỉ có ngươi." Hoa Nhất Đường thu lại ý cười, thần sắc trang nghiêm cung kính: "Những lời nói của ta, có thể chỉ là một giấc mộng không thể thực hiện, nhưng ta cảm thấy, có thể vượt qua muôn vàn khó khăn khi đến biến giấc mộng đó thành hiện thực, chỉ có ngươi, Bạch Nhữ Nghi mà thôi."
Bạch Nhữ Nghi kinh ngạc nhìn Hoa Nhất Đường, nước mắt trong mắt bắt đầu khởi động: "Lời Tứ lang nói, rung động tâm can, Bạch mỗ cho rằng, nên đem dạy những đạo lý này cho các học sinh..."
"Ngươi tha cho ta đi!" Hoa Nhất Đường dở khóc dở cười vỗ vỗ bả vai Bạch Nhữ Nghi: "Chuyện dạy học này Hoa mỗ thật sự không làm được, nếu có ngày nào đó ngươi muốn dạy bọn họ đánh bạc chọi gà đá dế kêu mắng chửi người đánh nhau thì Hoa mỗ có thể thử một lần."
Bạch Nhữ Nghi "Hả?" Một tiếng, Lâm Tùy An trên nóc nhà bật cười.
Bạch Nhữ Nghi và Hoa Nhất Đường lúc này mới phát hiện Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường xấu hổ ho khan liên tục, mặt Bạch Nhữ Nghi đỏ bừng, suy nghĩ một chút, lại lên tiếng quát to: "Lâm nương tử, có thể nói chuyện riêng với Bạch mỗ một lát không?"
Hoa Nhất Đường trượt chân, suýt nữa thì trẹo cổ.
Lâm Tùy An nhướng mày cười, phi thân nhảy vào đình nghỉ mát: "Được."
*
Trong phòng Hà Tư Sơn và Hoa Nhất Phong thỉnh toán lại liếc mắt đưa tình, Phương Khắc thật sự rất khó chịu, tìm cớ ra ngoài hóng gió, dọc theo hành lang gấp khúc đi tới hoa viên Đông Uyển, vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy chỗ khác có cái mông...... Khụ, chính xác mà nói, là có người vươn cổ lên không biết đang nhìn cái gì.
Người ăn mặc hoa lệ rực rỡ nhưng lại làm ra tư thế bất nhã như thế, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ Hoa Nhất Đường thì hắn không thể nghĩ đến người thứ hai.
Phương Khắc thấy xung quanh không có người, bèn đi tới, nghiêng đầu nhìn thử, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Lâm Tùy An đang ở trong đình nghỉ mát trong vườn hoa cách đó không xa, bên cạnh còn có Bạch Nhữ Nghi.
"Ngươi đang nhìn lén Lâm Tùy An phỏng?" Phương Khắc hỏi.
Hoa Nhất Đường giật mình, kéo hắn xuống: "Suỵt! Đừng lên tiếng, ta là đang làm chính sự!"
Phương Khắc:...
Với thính lực của Lâm Tùy An, nhất định là đã sớm nghe được Hoa Nhất Đường ở đây, lại giả bộ không biết, Hoa Nhất Đường thông minh như vậy, làm sao không đoán được suy nghĩ của Lâm Tùy An, chậc, cũng không biết là bởi vì quan tâm quá nên loạn, hay là bởi vì hai người này có ý đồ gì xấu xa.
Thôi, đến cũng đến rồi, hắn cũng muốn xem hai người này có thể làm cái giống gì.
Phương Khắc kéo áo choàng lông cáo hoa lệ của Hoa Nhất Đường xuống trải ra, rồi khoanh chân ngồi xuống, quang minh chính đại bắt đầu nghe lén.
Lâm Tùy An đương nhiên biết Hoa Nhất Đường ở cách đó không xa, nhưng cũng không có cách nào, cho dù cô không cho Hoa Nhất Đường nghe lén, tên kia khẳng định cũng sẽ không nghe lời cô, dù sao ước chừng cũng có thể đoán ra Bạch Nhữ Nghi muốn nói cái gì, không có gì mờ ám, Hoa Nhất Đường muốn nghe thì kệ hắn thôi.
Ngoài dự liệu của Lâm Tùy An chính là, Phương đại phu thế mà cũng tới góp vui, quả thực không giống chuyện mà hắn có thể làm.
Bạch Nhữ Nghi căng thẳng ngồi trên ghế đá đối diện, căng thẳng xoa xoa đầu gối, căng thẳng cười ngây ngô, Lâm Tùy An cười theo một hồi lâu, mặt đều cứng đờ, không thể không mở miệng trước: "Bạch thư sứ, Lâm mỗ là một người thẳng tính, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Bạch Nhữ Nghi trong miệng nói vâng, rồi lấy trong ngực ra một quyển trục nho nhỏ, đẩy tới trước mặt Lâm Tùy An." Tặng ngươi."
Lâm Tùy An mở quyển trục ra, phát hiện đó là bài thơ giấu đầu Bạch Nhữ Nghi viết, chỉ có điều bức này viết có tâm hơn, nhìn màu sắc giấy và mực, hẳn là đã viết một thời gian rồi.
Lâm Tùy An gật đầu: "Thơ hay."
Bạch Nghi trông mong: "Ngươi...... có thích không?
"Nói thật." Lâm Tùy An cuộn quyển trục lên: "Nếu không có lời giải thích của đám người Nguyên Hóa thì căn bản đọc không hiểu."
Bạch Nhữ Nghi cứng đờ.
Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười: "Đệ nhất tài tử Đường quốc Bạch Thập Tam Lang cũng có ngày hôm nay, ha ha."
Phương Khắc: Ngươi có mặt mũi gì mà nói người khác?
"Nhưng bây giờ đã hiểu." Lâm Tùy An nói.
Tròng mắt Bạch Nhữ Nghi chợt sáng rỡ, Hoa Nhất Đường lại bứt một nắm lông hồ ly trên áo choàng.
Phương Khắc đột nhiên cảm thấy hắn ngồi vị trí này không quá an toàn.
Ai ngờ câu tiếp theo của Lâm Tùy An chính là: "Bạch Nhữ Nghi, ngươi lại bị trong nhà ép hôn sao?"
Mặt Bạch Nhữ Nghi đỏ bừng, lại trắng bệch, liên tục xua tay: "Không không không, không phải, ta ta ta là thật lòng!"
Lâm Tùy An trợn tròn mắt.
Bạch Nhữ Nghi đứng lên, cung kính ôm quyền: "Bài thơ này, còn, còn có những bài thơ kia, thực ra đều do ta viết vào trong một năm này, lúc nhớ nàng ta lập tức làm thơ, bất tri bất giác đã viết rất nhiều, còn có rất nhiều nữa, đều để ở Đông Đô, những bức thư nàng đọc được này là ta viết vào đêm qua..."
Lâm Tùy An trợn mắt há hốc mồm, Hoa Nhất Đường nhổ hơn nửa cái áo choàng.
Bạch Nhữ Nghi đỏ bừng từ đầu đến chân, giống như một quả trứng gà đỏ bọc trong chăn bông.
Lâm Tùy An không nhịn được bật cười, rồi vội ho khan một tiếng nhịn xuống: "Cảm ơn."
Bạch Nhữ Nghi cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Tùy An: "Nàng... vui sao?"
Lâm Tùy An nhịn cười, gật gật đầu: "Có thể được người ta thích, là một chuyện rất đáng vui mừng."
Bạch Nhữ Nghi nuốt nước miếng: "Vậy Lâm nương tử, đối đối với ta như thế nào?"
Lâm Tùy An cười nói: "Ta cũng rất thích ngươi."
Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên, áo choàng bay lên, Phương Khắc bất ngã ra sau, kinh hãi, còn tưởng rằng Hoa Nhất Đường muốn đi qua liều mạng với Bạch Nhữ Nghi, ai ngờ Hoa Nhất Đường lại không nhúc nhích, móng tay cắm lên ván gỗ cột hành lang, như muốn bóp nát, lại âm thầm ngồi xổm xuống.
Phương Khắc lúc này quả thực nhìn Hoa Nhất Đường với cặp mắt khác xưa, không thể ngờ được cái tên công tử bột này nổi cơn ghen tuông lên mà vẫn còn lý trí nhắc nhở mình lập mưu rồi mới hành động.
Bạch Nhữ Nghi ngơ ngác nhìn Lâm Tùy An, tiểu nương tử trước mày dài mắt phượng, ánh mắt sáng trong, tư thế nguôi gió lãng nguyệt, tâm hắn trầm xuống từng chút một.
"Cái thích của nàng và cái thích của ta không giống nhau...". Được copy tại [ Tr U𝐦truyệ𝗻.𝑽𝗻 ]
Lâm Tùy An gật đầu nghiêm túc nói: "Ta biết."
"Là bởi vì...... Ngươi đã sớm có người trong lòng..." Nói đến chữ cuối và, giọng nói của Bạch Nhữ Nghi cũng run rẩy.
"Không phải." Lâm Tùy An nói.
Bạch Nhữ Nghi lộ vẻ kinh ngạc.
Phương Khắc vội nhìn qua Hoa Nhất Đường, vẻ mặt Hoa Nhất Đường yên lặng như một cái giếng cạn, thậm chí đến cả hô hấp cũng biến mất.
Lâm Tùy An rũ mắt xuống, trầm mặc một lát: "Vấn đề không phải ở người khác, mà là ở chính ta."
Bạch Nhữ Nghi: "Cái, cái gì?
Lâm Tùy An giương mắt, ánh mắt mơ hồ chớp chớp: "Vì bằng hữu, Lâm mỗ có thể không tiếc mạng sống, sống chết có nhau, ta tin vào bằng hữu, tin vào người đứng phía sau ta, nhưng... ta không thể tin vào tình yêu nam nữ."
Bạch Nhữ Nghi khó hiểu: "Lời này của Lâm nương tử có thâm ý gì chăng?"
Lâm Tùy An nhíu mày, ký ức kiếp trước giống như thước phim chạy qua trong đầu... những hình ảnh tục tĩu, lời thề buồn cười, sự thật phản bội, lời khuyên giải ác độc, cái chết bi ai, cuối cùng hóa thành một thanh đao vô hình cắm vào trái tim, hòa vào máu, thấm vào xương cốt và từng tế bào, trở thành một bộ phận của cô, mãi mãi không thể thoát ra được.
Lâm Tùy An nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài: "Lòng người khó dò, lòng người dễ thay đổi, ta không tin ta sẽ gặp được có tình nghĩa gắn bó cả đời.... Không, có lẽ là... chính ta cũng không thể tin được......"
Bạch Nhữ Nghi ngây người, Lâm Tùy An nhất định không biết, lúc cô nói ra những lời này, biểu cảm tuy rằng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại giống như đang khóc.
"Thơ hay lắm, nhưng ta không thể nhận." Lâm Tùy An đặt quyển trục trở lại bàn đá: "Lâm mỗ xin cáo từ trước."
Lâm Tùy An đi rồi, Bạch Nhữ Nghi vẫn ngồi ngay ngắn dưới chòi nghỉ mát, nhìn bài thơ định tình mình mãi mãi không thể tặng đi được, kéo tay áo lau nước mắt.
Không hay rồi.
Phương Khắc quay đầu lại, thấy cả người Hoa Nhất Đường co rúm lại ở trong áo choàng, vành tai bị đông lạnh đến đỏ bừng, ánh mắt cũng đỏ bừng, giống như mất hồn.
Phương Khắc: "Ngươi đừng khóc đó."
Hoa Nhất Đường: "Ta không khóc."
"Đừng nản lòng."
"Không nản lòng!"
"Ừm... Việc này không dễ, nhưng cũng không phải là không có hy vọng..."
"Phương đại phu, lúc này ông nghe thấy rồi chứ?" Hoa Nhất Đường quay đầu, mắt to chớp chớp: "Vừa rồi Lâm Tùy An nói, nàng bằng lòng vì ta mà không tiếc mạng sống, sống chết có nhau!"
Da mặt Phương Khắc co rút: "... Mấu chốt không phải câu này chứ..."
Nụ cười của Hoa Nhất Đường càng lúc càng lớn, hàm răng trắng sáng chói mắt: "Lúc ta mới gặp Lâm Tùy An ở Dương Đô, nàng không tin bất cứ ai, nhưng bây giờ, nàng lại chính miệng nói rằng tin, tưởng, ta!"
Phương Khắc cắn răng: "Nàng ta nói là, tin tưởng bằng hữu, không chỉ có người."
"Hoa mỗ chính là cộng sự của nàng! Gần gũi hơn bằng hữu!" Hoa Nhất Đường đứng lên, đắc ý chống nạnh: "Hoa mỗ bây giờ là người cách trái tim Lâm Tùy An gần nhất! Khoảng cách thành công chỉ có một bước mà thôi!"
Phương Khắc cảm thấy biểu cảm đắc ý của Hoa Nhất Đường quá chướng mắt, gọn gàng lưu loát tưới một gáo nước lạnh: "Lâm nương tử nói nàng không tin... tình, cảm, nam, nữ!"
"Không sao! Ta tin là đủ rồi!" Hoa Nhất Đường hất áo choàng đã hói một nửa ra, sải bước nghênh ngang rời đi.
Phương Khắc đứng dưới hành lang gấp khúc, chậm rãi đỡ trán.
"Thật muốn xé cái đầu tên ăn chơi trác táng này ra xem đầu óc nó mọc thế nào? Chẳng lẽ là bị điên rồi sao? Hơ hơ, cũng đúng, nếu như không điên thì sao lại thích người quái dị như Lâm Tùy An chứ..."
Tiểu kịch trường:
Hoa Nhất Đường vội vã gọi Mộc Hạ vào trong phòng.
Hoa Nhất Đường: "Lần này nhờ có Bạch Nhữ Nghi làm gương cho binh sĩ, thay Hoa mỗ dò đường, nếu Hoa mỗ cũng nói thẳng tâm ý như hẳn, chắc chắn cũng bị Lâm Tùy An một đao chặt đứt tình nghĩa, về sau nếu muốn nối lại tiền duyên, thì chỉ có khó càng thêm khó."
Mộc Hạ: "Vậy Tứ Lang nghĩ nên làm thế nào?"
"Tất nhiên vẫn là phương pháp từ từ mới là thượng sách!"
"...... Từ từ đến lúc nào?"
"Một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì mười năm, mười năm không được thì hai mươi năm, dù sao cả đời này ta cũng sẽ không rời xa nàng."
"Tứ Lang cao kiến!"
Mà lúc này Lâm Tùy An đang len lén ghé vào nóc nhà nhìn Bạch Nhữ Nghi lau nước mắt, lương tâm rất đau đớn.
Bạch Nhữ Nghi đã khóc gần nửa canh giờ, chân cô cũng ngồi đến tê dại.
Hỏng rồi, có phải mình hơi nặng lời rồi không nhỉ?
23.11.2023