Ngươi có tiền, ta có đao
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 239: Đệ nhìn hắn không thuận mắt là đúng rồi
"Tại hạ Bạch Nhữ Nghi, vị này là nhị nương của Dương Đô Hoa thị Hoa Nhất Phong, hai chúng ta là người phụ trách đến tặng sách." Bạch Nhữ Nghi cúi đầu chào, phong thái của hắn vẫn không chê vào đâu được: "Trong ba trăm bốn mươi sáu quyển sách lần này tặng cho học viện Tam Hà, có một trăm mười quyển là do Lạc Dương Bạch thị cung cấp, một trăm mười sáu quyển là của Dương Đô Hoa thị, mời Hạ sơn trưởng đích thân đến... Kiểm tra và nhận lấy..."
Bạch Nhữ Nghi càng nói, giọng nói càng nhỏ, tai càng đỏ lên, không vì gì khác, chỉ vì Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đang nhìn chằm chằm vào hắn, bốn con mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt khuôn mặt gầy gò của Bạch Thập Tam Lang thành mấy lỗ.
Ánh mắt Hoa Nhất Đường: Mặc dù lúc trước đã thấy trong thư của huynh trưởng gửi đến, nhưng khi tận mắt chứng kiến, thực sự rất khó chịu!
Ánh mắt Lâm Tùy An: Không ngờ Bạch Nhữ Nghi nhìn trắng trẻo non nớt, giống như một người hướng nội thế, nhưng việc theo đuổi vợ lại hiệu quả như vậy, tốt hơn anh Lăng đẹp trai nhiều.
Hoa Nhất Phong nhìn biểu cảm của hai người, che miệng cười khẽ với Hạ Tư Sơn và Tề Mộ đang sững sờ.
Mặt Bạch Nhược Nghi càng đỏ hơn, ánh mắt Hoa Nhất Đường càng ngày càng dữ tợn.
Bạch Văn là người đứng đầu học viện, ánh mắt nhìn Bạch Nhữ Nghi còn mãnh liệt hơn cả Hoa Nhất Đường, khi Bạch Nhữ Nghi lắp bắp nói xong thì hắn đột nhiên bước lên phía trước, vén áo choàng lên quỳ xuống: "Bạch Văn, bát tông đệ tử của Lũng tây Bạch thị, bái kiến thập thúc!"
Bạch Nhữ Nghi sững sờ một lát, rồi vội vàng đỡ Bạch Văn dậy, hai người nắm tay nhìn nhau, mắt đẫm lệ.
Bạch Nhữ Nghi: "Văn tiểu chất, đã mười năm rồi kể từ khi chia tay ở Biện thư các, không ngờ khi gặp lại tóc người đã điểm tuyết, đời người quả giống như bóng câu qua cửa!"
Bạch Văn: "Mười năm không gặp, bây giờ thập thức phong nghi ngọc vị như thế, còn làm việc ở Ngự thư tư, chất nhi thật sự rất kính phục!"
Lâm Tùy An: "..."
Bối phận của mấy thế gia này, nhà nào cũng loạn xì ngầu hết.
"Bạch Ngự thư sứ, ta nên đưa ngự thư lên núi trước đã." Hoa Nhất Phong nhắc nhở.
"Vâng, vâng, lên núi trước đã, chúng ta lên núi hẵng ôn chuyện tiếp, thập thúc ngồi xe ta đi, ấm áp."
Bạch Văn cung kính dìu Bạch Nhữ Nghi đi về phía học viện, Hạ Tư Sơn nhìn Hoa Nhất Phong, có chút do dự: "Ngự thư sứ Hoa..."
"Hoa mỗ và nhị tỷ đã không gặp, bây giờ sẽ đi cùng xe để trò chuyện trong nha." Hoa Nhất Đường kéo Hoa Nhất Phong đi tới xe của Hoa Nhất Phong: "Nhị tỷ, Tứ lang nhớ tỷ!"
Hoa Nhất Phong quay đầu lại, xin lỗi Hạ Tư Sơn, đi theo Hoa Nhất Đường lên xe.
Xe của Hoa thị rộng rãi thoải mái, nhưng vẫn hơi chật chội để chứa bốn người.
Phương Khắc vẫn còn ngồi tư thế cũ trong góc, Lâm Tùy An đến bên cạnh Phương Khắc, bị trừng mắt mấy cái cũng không chịu nhích mông, chừa lại một khoảng trống lớn cho chị em nhà họ Hoa, chỉ sợ lỡ hai người họ đánh nhau sẽ bị liên lụy.
Hoa Nhất Đường và Hoa Nhất Phong, một người ngồi bên trái, người kia ngồi bên phải, một người giống như lâm đại địch, còn người kia lại bình thản thoải mái.
Hoa Nhất Đường: "Nhị tỷ trở thành Ngự thư sứ lúc nào thế?"
Hoa Nhất Phong: "Một tháng trước. "
"Sao đệ không biết?"
"Tam nương nói, đệ và Tùy Châu Tô thị đánh nhau, đang bận, chút chuyện vặt vãnh này không cần nói với đệ."
"Đây là chuyện vặt vãnh ư?!"
"Chỉ là một việc công việc nhàn rỗi mà thôi. "
"Đệ không nói Ngự thư sứ, đệ nói Bạch thập lang!"
Hoa Nhất Phong chớp chớp mắt: "Bạch thập lang học thức uyên bác, người của thế gia, tướng mạo không tồi, vì sao lại không ổn?"
Hoa Nhất Đường há miệng, phồng má không nói gì.
Phương Khắc ngạc nhiên, thấp giọng: "Là cái tên Bạch Nhược Y trói gà không chặt kia với... Hoa nhị nương sao?"
Lâm Tùy An gật đầu.
Phương khắc tặc lưỡi hai lần.
"Ta không thích tên họ Bạch đó!" Hoa Nhất Đường cau mày.
Lâm Tùy An liếc nhìn Phương Khắc, Phương Khắc lẳng lặng dùng tay áo che miệng.
Hoa Nhất Phong nghiêng đầu: "Bạch thập lang từng đắc tội đệ sao?"
Hoa Nhất Đường: "Đắc tội đến Lâm Tùy An!"
Hoa Nhất Phong sững sờ, Lâm Tùy An còn sững sờ hơn, chỉ vào mũi mình: "Đắc tội ra? Đắc tội lúc nào?"
Sắc mặt Hoa Nhất Đường đen như đáy chậu rửa mặt: "Ngươi quên rồi sao? Hắn từng cầu thân ngươi hai lần..."
Sự im lặng chết chóc tràn vào xe, chỉ còn lại tiếng "lách cách" khi xe đang đi trên đường núi.
Phương Khắc "phì" cười, Lâm Tùy An đỡ trán.
Đây là chuyện đời nào rồi, Hoa Nhất Đường này cũng thù dai quá rồi đó!
Hoa Nhất Phong trợn đôi mắt tròn, nhìn Hoa Nhất Đường vỗ vỗ bàn tay lên lò sưởi, tức giận tố cáo tội ác của Bạch Nhữ Nghi: "Bạch Nhữ Nghi, ở Đông Đô cầu hôn Lâm Tùy An hai lần, đều là vì muốn thoát khỏi hôn sự ép buộc của Bạch gia, căn bản không thật lòng với Lâm Tùy An! Con người coi hôn nhân như trò đùa thế này há có thể phó thác cả đời!"
Hoa Nhất Phong chớp chớp mắt: "Nếu... Lúc đó Bạch thập lang chân thành với Tiểu An thì sao?"
Hoa Nhất Đường tức giận: "Vậy thì hắn không chung thủy, càng không phải thứ gì tốt!"
Hoa Nhất Phong mỉm cười: "Vì thế, đệ hi vọng Bạch thập lang chân thành với Tiểu An hay không?"
"Dù là loại nào thì cũng không chân thành với nhị tỷ!"
Hoa Nhất Phong sững sờ.
Hoa Nhất Đường trước mặt thần sắc trịnh trọng, ánh mắt sắc bén, mặc dù dáng vẻ vẫn còn hơi non nớt, nhưng khí thế xung quanh lại có bóng dáng của huynh trưởng.
"Đệ không biết Lũng tây Bạch thì cân nhắc như thế nào mà lại muốn liên hôn với Dương Đô Hoa thị, nhưng đệ biết huynh trưởng và đệ đều có suy nghĩ giống nhau. Dương Đô Hoa thì không cần nhờ vào hôn nhân để củng cố địa vị của mình, cũng sẽ không đặt hạnh phúc cả đời của bất kỳ ai vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nếu không, thì bao nhiêu nỗ lực miệt mài của huynh trưởng nhiều năm nay không phải uống phí rồi sao!"
Mắt Hoa Nhất Phong hơi chua xót: Tiểu Thập Lang chỉ biết gây rối nhặt thi thể đã trưởng thành thật rồi.
"Tứ lang nghĩ rằng nhị tỷ nên tìm một lang quân thế nào?" Hoa Nhất Phong khẽ hỏi.
Hoa Nhất Đường nói: "Người mà nhị tỷ thật lòng thích, cũng thật lòng thích tỷ."
"Gia thế thì sao?"
"Không cần thiết."
"Tính cách?" Hoa Nhất Phong tiếp tục hỏi: "Tài năng, tuổi tác và ngoại hình thì sao?"
Hoa Nhất Đường cười rạng rỡ: "Đệ tin vào mắt nhìn của tỷ, người có thể khiến nhị tỷ thích thì nhất định nhân trung long phượng!"
Hoa Nhất Phong mỉm cười, đẩy cửa sổ ra, lẳng lặng nhìn núi tuyết bên ngoài cửa sổ, cơn gió thổi qua sợi tóc mai, khẽ khàng rơi bên má.
Biểu hiện của Hoa Nhất Phong khiến Hoa Nhất Đường có hơi e ngại: "Vậy... nhị tỷ và Bạch Nhữ Nghi rốt cuộc là..."
Hoa Nhất Phong đóng cửa sổ lại, chính lại áo choàng, giơ tay nhẹ nhàng khẽ búng lên trán Hoa Nhất Đường: "Tứ lang nhà ta, từ nhỏ đã thông minh."
Hoa Nhất Đường che đầu: "Á?"
"Tất nhiên không vừa mắt với Bạch Nhữ Nghi rồi!" Hoa Nhất Phong đột nhiên quay đầu lại, chọc chọc má Lâm Tùy An, cười cong cong đôi mắt: "Phải không, Tiểu An?"
Lâm Tùy An: "Gì cơ?"
Hoa Nhất Phong cười không nói gì, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường nhìn nhau: Là có ý gì?
Phương Khắc nặng nề ngáp: buồn ngủ.
*
Núi Tam Hòa có ba đỉnh, cái tên thông tục dễ nhớ, đỉnh Nhất Hoa, đỉnh Song Hòa, đỉnh Tam Hòa, nhìn vào không trung, giống như chỉ có một mũi nhọn từ cao đến thấp đứng cạnh nhau, cho nên mới có cái tên đó.
Đỉnh Nhất Hòa là dốc nhất, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng lên trời với những tảng đá kỳ lạ, khó tìm thấy dấu vết của con người. Đỉnh Song Hòa và Tam Hòa đứng cạnh nhau, đỉnh Song Hà có nhiều cây cối, rất nhiều khỉ, đỉnh Tam Hoa có địa hình thoai thoải nhất, phong cảnh đẹp nhất, và đó cũng là nơi tọa lạc của học viện Tam Hòa.
Đoàn người bắt đầu đi từ chân núi, đi bộ cả canh giờ, ngủ hai lần, cuối cùng cũng đến cổng của học viện Tam Hòa, đó một chiếc cổng vòm bằng đá cao hai trước, phía trước có một tấm biển viết bốn chữ "Tam nhân hòa sơn", Lâm Tùy An đoán là để cho các thế hệ tương lai nhớ đến người sáng lập học viện: Hạ Tư Sơn, Tề Mộ và Bạch Văn.
Phía sau cổng vòm, là một quần thể tòa nhà màu xám, trắng, đen, màu trắng là tường, màu xám là cột, màu đen là mái hiên, thanh lịch và đơn giản, hòa với tùng xanh và tuyết trắng.
Một nhóm học sinh mặc áo choàng đơn giản ôm quyền chào trước cổng vòm, dẫn đầu là một nam tử khoảng mười tám, mười chín tuổi, lông mày rậm và đôi mắt to và tinh thần, khi nhìn thấy Hoa Nhất Phong thì đôi mắt sáng ngời, khi nhìn thấy Hoa Nhất Đường, miệng há to, khi nhìn thấy Bạch Nhược Nghi thì miệng và mắt đều tròn ra.
Hạ Tứ Sơn ho một tiếng, giới thiệu: "Đây là trai trưởng của học viện chúng ta, Nguyên Hóa, tổ tịch của hắn nằm ở Dương Đô."
Nguyên Hóa hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc: "Trai trưởng học viện Tam Hòa Nguyên Hóa, dần theo mười sáu đệ tử của học viện đến cung nghênh Ngự thư sứ!"
Đám học sinh: "Cung nghênh Ngự thư sứ!"
Phải nói rằng các học sinh của Học viện Tam Hà được lựa chọn rất tốt, tất cả đều trang nghiêm, ngay thẳng, và đều là những tên nhóc đẹp trai, nhìn rất bổ mắt.
Lâm Tùy An cảm thấy mình đến rất đúng.
Bạch Nhữ Nghi: "Không, không, không, không, không, không cần..."
Hoa Nhất Phong: "Chư vị học tử, không cần đa lễ. "
Lâm Tùy An: Bạch Nhữ Nghi quả nhiên là một người hướng nội, không giỏi ăn nói, chỉ mới gặp hoàn cảnh như này thôi mà Hoa Nhất Phong đã phải ra mặt nói giúp rồi.
Ánh mắt Hoa Nhất Đường nhìn Bạch Nhữ Nghi càng thêm chê bỏ.
Tiếp theo là điển lễ tặng sách.
Binh lính của đoàn Ngự thư sứ vác mười lăm rương gỗ lớn trên xe xuống, dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, Hạ Tư Sơn dẫn theo hai vị Ngự thư sứ và Hoa Nhất Đường đi đầu, Tề Mộ và Bạch Văn đi hàng thứ hai, trai trưởng Nguyên Hóa đưa mười lăm đệ tử đi thành bốn hàng, Lâm Tùy An và Phương Khắc hai người nhàn rỗi đi cuối cùng.
Một nhóm người quét qua cổng vòm, băng qua lan can đá trắng, dưới cầu là một cái ao hình tròn lớn, bên phải tấm bia viết: "Vạn Tinh Hải". Xa hơn nữa, có một chính đường lớn, với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn xung quanh, hấp thụ không khí của trời đất, và tấm bảng ghi "Minh Lý Đường".
Đi qua Minh Lý đường là một khu vườn tương đối yên tĩnh, cây cổ thụ cao chót vót, có tùng xanh và tuyết trắng, thỉnh thoảng có bàn đá, ghế đá nằm rải rác, có tám gian ở hai bên trái phải, rèm treo và chậu than chưa được đốt cháy, có lẽ đó là nơi học sinh tụ tập bàn luận vào các ngày trong tuần. Phía trước là một cổng vòm, bên trên viết ba chữ "Tạng thư viện", phía sau cổng vòm là một mái hiên đen tường trắng hai tầng, treo một tấm bảng màu đen, chữ lớn thếp vàng: "Lầu Ngự thư".
Phía trước lầu đã chuẩn bị sẵn nhang và đồ vật dùng trong lễ tế, Hoa Nhất Phong bước lên phía trước đọc thánh lệnh, mọi người đều quỳ xuống, sau đó thánh lệnh được cất vào hộp đưa lên thắp hương cúi lạy, Hạ Tứ Sơn cầm cuộn giấy đọc những lời cảm tạ tế lễ, nói trọn một tiếng, mọi người lại quỳ xuống, cao giọng cảm tạ thánh thượng đã tặng sách.
Tiếp theo là quá trình bàn giao, Lâm Tùy An vốn tưởng rằng chỉ đưa sách vào Ngự thư lầu, hai bên bắt tay, đóng dấu và chụp ảnh cùng nhau rồi kết thúc, nhưng không ngờ, Bạch Nhữ Nghi thực sự lấy ra một cuộn giấy dài sáu tấc mở ra, Bạch Văn vội vàng chạy qua và kéo lấy một nửa phía sau, không biết có bao nhiêu chữ được viết dày đặc trên đó, Lâm Tùy An nhìn choáng váng hết cả người.
Bạch Nhữ Nghi hắng giọng, bắt đầu đọc tên từng quyển sách từng tập, tên sách rất lạ, mỗi chữ Lâm Tùy An đều có thể hiểu được, nhưng khi nối thì lại giống như một loại bùa chú thôi miên nào đó.
Đừng nói người trong học viện Tam Hòa, đến Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Phong, thậm chí đến cả binh sĩ phụ trách hộ tống sách cũng chết lặng, hiển nhiên bọn họ cũng không biết quá trình này.
Bởi vì đã bắt đầu đọc rồi, cũng không thể đột nhiên bắt dừng lại, mọi người chỉ có thể kiên trì lắng nghe, Bạch Nhữ Nghi xứng đáng là con mọt sách nổi tiếng nhất Lũng Tây Bạch thị, chỉ đọc tựa sách thôi mà tràn đầy cảm xúc, tình cảm chứa chan, hơn một trăm tập sách mà hắn đọc từng cuốn một, lại mất thêm nữa cảnh giờ nữa, Bạch Nhữ Nghi vẫn đọc rất hăng hái, mọi người đều buồn ngủ, Bạch Văn cầm đầu cuộn giấy thả ra từng chút một, Phương Khắc đứng đó một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Lâm Tùy An thực sự ghen tị với khả năng ngủ mọi lúc mọi nơi của Phương Khắc, nhưng cô không thể học được, vì thế cô chỉ có thể nhìn xung quanh, ấy, thực sự để cô nhìn ra thứ gì đó khác thường luôn nè.
Điều đầu tiên cô chú ý thấy Nguyên Hóa và vài học sinh, đầu của họ nhích lại gần nhau, không thể nói là giao lưu bằng ánh mắt, người này nhìn người kia một cái, người kia nhìn bên này, bên này nhìn bên góc, có vẻ rất ăn ý, ánh mắt đều bắn về phía Tề Mộ, đi một vòng lại chuyển đến bên người Hoa Nhất Phong, biểu cảm giao lưu cực kỳ kích động.
Lâm Tùy An: Hể?
Rất nhanh, ánh mắt của các học sinh bao gồm Hạ Tư Sơn, đều trở nên sáng ngời.
Lâm Tùy An: Hể hể??
Cuối cùng, ánh mắt của các học sinh khi nhìn Bạch Nhữ Nghi, lắc đầu, gật đầu thở dài, vẻ mặt rất phức tạp.
Lâm Tùy An: Hể hể???
Cuối cùng, Bạch Nhữ Nghi cũng đọc xong tựa sách, chậm rãi cuộn lại, Bạch Văn tỉnh lại như nằm mơ, cung kính nhận lấy cuộn sách, gửi đến tay Hạ Tư Sơn, hai mươi binh sĩ của đoàn hộ vệ lập tức quyết định vận chuyển mười lăm hộp sách đến Ngự thư lâu càng sớm càng tốt, nói là muốn trở về Đông Đô hồi chỉ, đến lời mời ăn cơm của Hạ Tịch Sơn cũng từ chối, vội vàng nói lời tạm biệt.
Đương nhiên, hai Ngự thư sứ sẽ ở lại vài ngày để liên lạc chi tiết về công việc bàn giao ở giai đoạn sau.
Đặc biệt là Bạch Nhữ Nghi, là hậu duệ của Lũng Tây Bạch thị, một học giả chân chính, học thức uyên bác nổi danh nhà Đường, Bạch Văn nắm lấy tay Bạch Nhữ Nghi, nói dù thể nào cũng sẽ mời Thập tam thúc ở lại giảng dạy mười ngày cho các học sinh, các học sinh thậm chí còn phấn khích hơn, và họ lần lượt đến dỗ dành Bạch Nhữ Nghi. Bạch Nhữ Nghi da mỏng, chỉ có thể đồng ý ở lại.
Bạch Nhữ Nghi và Hoa Nhất Phong không thể đi, Hoa Nhất Đường và những người khác tất nhiên cũng phải ở lại, vẫn còn một chút thời gian trước bữa tối, vì vậy Hạ Tư Sơn nhiệt tình mời mọi người đến thăm "Tam Hòa thất tuyệt cảnh" nổi tiếng.
*
Thực ra rất ít người có thể nhìn thấy toàn bộ "thất tuyệt cảnh", một trong số đó phụ thuộc vào mùa, và một số trong đó phụ thuộc vào cơ hội. Ví dụ: "Yên Vũ phong thúy" và "Bạch thạch thanh tuyền" chỉ có thể được nhìn thấy trong mùa mưa vào tháng tư và tháng năm.
Trên núi phía sau đỉnh Tam Hòa có một rừng mai bạt ngàn, có hàng ngàn cây mai núi, cuối tháng ba và đầu tháng tư ngàn bông hoa mai sẽ nở rộ rất tráng lệ, có những lúc, hoa mai rải rác và tung bay, tựa như cơn mưa đỏ trút xuống, khiến người ta chóng mặt. Do đó nó có nên là "Phì luyến"
"Tam phong tinh tuyết" phải đợi đến mùa đông, sau khi tuyết rơi, phải là lúc nắng sớm, "Tuyệt đỉnh quan tinh" và "Thạch kiều nguyệt dạ" tất nhiên là phải vào đêm.
Tính toán thời gian thì bây giờ chỉ có "Vân hải tây chiếu" là hơp cảnh nhất.
Ra khỏi Tạng thư viện, đi dọc theo con đường đá đến cửa sau của Học viện, là con đường núi, đường núi không dốc nhưng lại tương đối hẹp, theo hàng ngang nhiều nhất chỉ có thể đi hai người, hai bên là hoa và cỏ dại mọc um tùm, vì mùa đông nên toàn bộ khô héo và phủ đầy tuyết dày, giống như một tấm chăn bông màu trắng.
Có lẽ vì an toàn, cho nên có lắp hàng rào tre ở hai bên đường núi, thỉnh thoảng lại thấy những dấu vết sửa chữa.
"Sau mùa đông, thời tiết trở lạnh và đường trơn trượt, từng có những học sinh vô tình rơi xuống vách đá, cho nên sơn trưởng đã đã xin một khoản phí từ phủ AN Đô để mời thợ đến xây lên." Tề Mộ chỉ về phía trước.
Lâm Tùy An: "Ồ."
Tề Mộ: "Mấy ngày này, thợ xây đang sửa lại Quán tinh đài."
Lâm Tùy An: "Ồ"
"Quán Tinh đài là nơi cao nhất của đỉnh Tam Hòa, lúc mây tan không trăng là lúc ngắm sao đẹp nhất, hà sơn trưởng giỏi nhất là thuật coi tinh tượng, gần như mỗi ngày đều đế Quán tinh đài mấy tiếng, để quan sát quỹ đạo của các vì sao."
"Ồ."
"Dưới Quán tính đài, có một con sống, trên sông có một cây cầu đà, đó chính là một trong thất tuyệt, cầu đá Nguyệt Dạ."
"Ồ."
Tề Mộ không nói tiếp được nữa, ho khan hai tiếng: "Lâm Nương Tử có hứng thù gì với thất tuyệt cảnh không vậy ạ?"
"Hứng thú hứng thú, Tề giám viện tiếp tục đi." Lâm Tùy An miệng thì nói thế, nhưng trong lòng lại nghĩ: Xem phong cảnh sao mà bằng hóng hớt được?
Một hàng người ra ngoài ngắm cảnh đi dạo, bởi vì đường hẹp nên đi một lúc lại biến thành đội hình rất kỳ quái.
Hà Tư Sơn và Hoa Nhất Phong đi trước nhất, cười nói vui vẻ, rất ư là tự tại; Hoa Nhất Đường lại cứ muốn đi cùng với Bạch Nhữ Nghi, thế nhưng lại chẳng nói gì, cứ dùng ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm Bạch Nhữ Nghi, làm lưng của Bạch Nhữ Nghi càng lúc càng khom lại, riết giống như lưng lạc đà.
Cuối cùng chỉ còn đội Lâm Tùy An và Tề Mộ, hai người căn bản chẳng quen biết, Tề Mộ thỉnh thoảng tìm chuyện nói, Lâm Tùy An thì lơ đãng, bầu không khí cực kỳ gượng gạo.
Lâm Tùy An càng nhìn càng thấy không đúng, Hoa Nhất Phong trong ấn tượng của cô không phải là người nói nhiều, thế nhưng tựa như lại giống như rất có tiếng nói chung với Hạ sơn trưởng này, so ra thì chẳng tiếp xúc nhiều với Bạch Nhữ Nghi lắm.
Chẳng lẽ Hoa Nhất Đường đã ship nhầm CP từ đầu rồi sao?
"Tề giám viện, Hà sơn trưởng và Hoa nhị nương trước đây từng quen biết sao?" Lâm Tùy An hỏi.
Đợi nửa ngày Tề Mộ vẫn không trả lời, Lâm Tùy An quay đầu, Tề Mộ đang ngây người nhìn Hoa Nhất Phong phía trước, biểu cảm thê lương, trong mắt lấp lánh tựa như ngấn nước.
Lâm Tùy An: Ồ hố!
Đi đại khác được nửa khắc thì mọi người dừng lại ở một đại nhỏ, đài nhỏ này được xây sát bên vách núi, xung quanh là cột đá trắng cao cao. Từ đây nhìn qua, sẽ thấy một vài tia nắng của hoàng hôn xen qua sơn mạch rọi xuống, ánh chiều tà tựa như biển mây lượn sóng, mềm mại như bông, như lửa như trà.
Lâm Tùy An bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, cô hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lồng ngực khoan khoái, thậm chí còn có cảm giác như cả người ở trong biển mây, cảm giác cực kỳ hưng phấn tự do.
Chính tại lúc này, Hoa Nhất Phong bên kia đột nhiên "a" lên một tiếng, Lâm Tùy An giật mình hồi thần, hóa ra Hoa Nhất Phong không cẩn thận hụt chân, thì được Hà Tư Sơn đỡ lại.
Biển mây màu đỏ hồng ánh lên gương mặt Hoa Nhát Phong, khiến gương mặt cô cũng phiếm hồng, trong mắt Hà Tư Sơn là gương mặt ửng hồng của Hoa Nhất Phong, đôi tai hắn chợt biên thành màu đỏ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có đối phương, chỉ cần không phải mù thì đều có thể nhìn thấy tình cảm nồng nhiệt như muốn tràn ra của hai người này.
Hoa Nhất Đường há hốc miệng, Tề Mộ ngây người nhìn, Bạch Nhữ Nghi lùi lại hai bước, đột nhiên "a" lên một tiếng, hắn thể mà lại bị trẹo chân, vừa khéo sao lại té về phía Lâm Tùy An, Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.
Thân hình Bạch Nhữ Nghi run lên một cái, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy gương mặt Lâm Tùy An thì chợt đỏ bừng lên: "Đa, đa đa đa tạ Lâm nương tử tương..."
Khi nói đến từ cuối cùng, thì gần như biến thành tiếng muỗi vo ve.
Hoa Nhất Đường chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, đột nhiên xoay người lại, thấy Lâm Tùy An đang nắm khuỷu tay Bạch Nhữ Nghi, vẻ mặt hơi kinh ngạc, Bạch Nhữ Nghi cúi người, giống như tôm chín, ngây người nhìn Lâm Tùy An, chỉ cần hắn không bị mù, thì hắn có thể nhìn ra suy nghĩ của hắn với Lâm Tùy An.
Đầu óc Hoa Nhất Đường "ù ù", dưới chân loạng choạng: "A da da da da da" kêu liên tục, hai tay múa máy té thẳng về phía sau, tay áo như tuyết trắng bị gió thổi qua, lại quay về chỗ cũ.
Lâm Tùy An ôm lấy eo, vững vàng tiếp lấy hắn, trên mặt không khỏi nở nụ cười: "Nơi này tà môn quá rồi? Sao ai cũng trẹo chân hết vậy?"
"Có lẽ là vì cảnh sắc đẹp quá, nên khiến người ta bối rối." Hoa Nhất Đường mượn lực đứng thẳng dậy, ánh mắt nhanh chóng vòng quanh Hoa Nhất Phong, Hạ Tư Sơn và Tề Mục, cuối cùng dừng lại trên mặt Bạch Nhữ Nghi.
Bạch Nhữ Nghi chạm vào ánh mắt của Hoa Nhất Đường thì vội hạ mí mắt xuống, lại nhìn khuỷu tay vừa bị Lâm Tùy An chạm vào của mình, ngây ra.
Bạch thập tam lang ngươi được lắm! Hoa Nhất Đường bực mình, hóa ra người không phải có ý với nhị tỷ ta, mà là chưa từ bỏ tà niệm với Lâm Tùy An!
*
Tiểu kịch trường:
Hoa Diệc Phong: Nói chứ cái giác quan thứ sáu như thú hoang của Tứ lang nhà ta cũng linh thật!
14.11.2023