NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 193: Hiệp sĩ đội nồi Vân Trung Nguyệt đến thăm
Lúc trở lại nhà 99 của Hoa thị thì trời đã tối khuya, tất cả mọi người đều mệt muốn xỉu, đến cả Quyển Vương Lăng Chi Nhan cũng từ bỏ việc tăng ca mà dứt khoát nhanh lẹ trở về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Tùy An mệt đến chao đảo, chẳng thèm rửa mặt gì mà mơ màng cởi áo ngoài, chui vào chăn, vừa dính gối đã ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu, thì đột nhiên trong tiềm thức cảm nhận được một khí tức kỳ lạ, giật mình mở mắt ra.
Ngoài cửa sổ vẫn còn tối, trong phòng không có đèn đuốc, xung quanh vô cùng yên tĩnh, tìm Lâm Tùy An đập điên cuồng, đến tầm mắt dần dần thích ứng với bóng tối thì loáng thoáng nhìn thấy một bóng đen lay động ở đầu giường, Lâm Tùy An dụi dụi mắt... đó là một cái đầu người treo ngược, mái tóc dài màu đen gần như quét qua mu bàn tay cô.
Lâm Tùy An kĩnh hãi, da gà da óc muốn nổ tung, cô rút Thiên Tịnh trong quét qua, ánh đao xanh biếc tựa như sấm chớp làm rực rỡ cả gian phòng, đầu người treo ngược lắc lư hai cái rồi rớt xuống đất.
Lâm Tùy An lật chăn nhảy lên, hé mắt nhìn thử thì ra trên mặt đất căn bản không phải là đầu người gì, mà là một cái túi vải rách đeo bờm ngựa màu đen, nhìn cực kỳ quen mắt. Ồ ố! Đây không phải là con rối lúc trước Hoa Nhất Đường dùng để giả trang thi thể Di Ni Nha ở Lầu Tán Hoa đây sao? Sao nó lại ở đây?!
Trong phòng truyền ra tiếng cười khanh khách, âm thanh trong trẻo như giọt sương đầu tiên dưới ánh nắng ban mai, Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao, ánh mắt men theo tiếng cười vội vàng tìm kiếm, cô nhìn thấy rồi!
Một người khoanh chân ngồi trên xà nhà, một chân khác cong lên đỡ cánh tay, tư thế ngồi rất tùy hứng nhàn nhã, trên mặt là một chiếc mặt nạ bạc bóng loáng sáng ngời, chỉ ở vị trí mắt và mũi có vài khe hở nhở, mặc một thân dạ hành y màu đen, để lộ ra làn da trên cổ, kết hợp với mặt nạ bạc nhìn càng thêm mê người.
Lâm Tùy An chỉ cảm thấy ngọn lửa dữ trong lòng đã xông thẳng vào ót, cô đạp nát ván giường nhảy lên, cầm Thiên Tịnh giết qua: "Vân Trung Nguyệt, ngươi muốn chết hả!"
"Ôi chao ơi, Lâm nương tử sao lại nói thế? Ta đang yên đang lành ở nhà bẻ chân đếm tiền, vừa tỉnh lại đã đột nhiên đã biến thành trên vô sỉ hái hoa cưỡng bức phụ nhân nhà lành, trong lòng buồn bực tủi thân nên mới tìm Lâm nương tử để than thở kể lể mà thôi!"
Vân Trung Nguyệt mới nói ba câu Lâm Tùy An đã đánh mười tám chiêu, đao quang hung ác cắt hết bóng tối, mặt nạ màu bạc của Vân Trung Nguyệt phản chiếu dưới ánh đao, biến thành từng mảnh ánh sáng, thân hình lượn lờ trong bóng đêm như cá gặp nước, dù có chém thế nào cũng không sờ đến được góc áo hắn.
Lâm Tùy An ngạc nhiên: Chỉ ít lâu không gặp mà khinh công của Vân Trung Nguyệt lại thăng cấp rồi?
Hay là vì trong phòng quá tối nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm mắt của cô.
Đệt, kệ mẹ ba bảy hai mươi gì, đầu tiên cứ đánh Vân Trung Nguyệt đã rồi nói sau.
Nghĩ đến đây, cổ tay Lâm Tùy An khẽ động đậy, tung ra đại chiêu "Đao chém đoạn trường", đao phong sắc bén kết hợp với đao quang chói mắt, tựa như một lớp sóng xung kích quang điện bắt đầu khởi động đánh về phía Vân Trung Nguyệt, Vân Trung Nguyệt "Ôi chao" một tiếng rồi bay vèo ra ngoài, đao phong vọt về phía cửa phòng làm bảng cửa và khung cửa đồng loạt bị chia năm xẻ bảy, gió đêm ào ào xông vào.
Thứ cùng tràn vào còn có ánh đèn trong vườn, là đèn đá lung linh đặc chế của Hoa thị, nguồn sáng mông lung, chủ yếu để tạo bầu không khí, ngày thường Lâm Tùy An luôn cảm thấy thứ đèn này quá xa xỉ lãng phí, không ngờ hôm nay lại có tác dụng lớn.
Cơ hội đã mất thì không đến nữa, Lâm Tùy An liên tục ra ba chiêu "Tấn Phong Chấn Thu Diệp", bức Vân Trung Nguyệt vào trong vườn. Có ánh sáng nên thân hình mờ ảo của Vân Trung Nguyệt chợt trở nên rõ ràng vài phần, hắn xoay người một cái giữa không trung, tựa giống như một phiến lông vũ màu đen nhẹ nhàng rơi xuống một ngọn đèn đá lung linh, chắp tay mà đứng, vai rộng eo hẹp, áo dài bay lên, cả người bị ánh đèn chiếu lên tạo ra một tầng đường viền màu vàng rất xinh đẹp.
Đáng tiếc Lâm Tùy An quanh năm bị vẻ đẹp của của Hoa Nhất Đường công kích, từ lâu đã luyện được một thân xương đồng thịt thép, không hề thương hương tiếc ngọc, hai tay cầm đao dùng một một chuỗi liên hoàn trảm, đây là chiêu thức mới học khi cô đối chiến với minh chủ Ngũ Lăng Minh Ô Thuần, đặc điểm chính là có phạm vi công kích lớn, thế công mãnh liệt, xuất chiêu tự tại, muốn tránh cũng không thể tránh, vừa khéo đối phó với Liên hoa bộ của Vân Trung Nguyệt.
Vân Trung Nguyệt tất nhiên không biết sự ảo diệu trong chiêu này, nhìn còn tưởng rằng là chiêu thức đánh tập thể mà Lâm Tùy An thường dùng, tự tin tràn đầy nhảy lên lắc mình tạo ra ảo ảnh bốn tầng, ai ngờ Thiên Tịnh đột nhiên đổi chiêu nửa đường, đao quang lượn lờ như hoa nở rộ, trong nháy mắt đã quét sạch ảo ảnh ba tầng, càng đáng sợ hơn là đao quang còn sót lại trên không trung hình thành một chiếc võng lục quang vỹ đại, trùm về phía chân thân của hắn.
Vân Trung Nguyệt kinh hãi, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc hắn chỉ có thể xuất tuyệt chiêu, cột sống, quanh vai, khuỷu tay, xương chậu kêu răng rắc, dùng thuật thu cốt thu thân hình lại cực nhỏ, thân hình vặn vẹo một cái tựa như một sợi mì nhỏ dài, trượt theo khe hở của lưới đao ra ngoài, hai chân đạp nhau mượn lực, thân như khói bay thẳng lên chân trời, nhẹ nhàng đáp trên cây hòe ngoài tường viện.
Lâm Tùy An xách Thiên Tịnh, sợ ngây người.
Được lắm, thuật thu cốt hóa ra là được dùng như thế? Tên Vân Trung Nguyệt này là người sao?!
Mũi chân Vân Trung Nguyệt đứng trên cành cây, trái tim lắc lư điên cuồng trên cây.
Mẹ nó, mới nửa tháng không gặp, Lâm Tùy An lại học được chiêu thức mới đáng sợ như thế, ả Lâm Nương Tử này là ngươi sao?!
Trong một chốc, hai người đều bị thân thủ của đối phương làm kinh ngạc, cuộc chiến rời vào thế giằng co ngắn ngủi.
Ngoài viện tỏa ra ánh lửa chói mắt giống như con rồng lửa tràn về phía viện của Lâm Tùy An, kẻ cầm đầu chính là Hoa Nhất Đường, phía sau còn có Lăng Chi Nhan, Cận Nhược, Mộc Hạ, Y Tháp, bốn người Thanh Long và đám thị vệ Hoa thị.
Hoa Nhất Đường giơ cao cao ngọn đuốc, dọc đường mắng chửi ồn ào: "Tên cứt chó nào ăn gan báo mật gấu dám đến Hoa thị ta gây rối, hôm nay ta cho người đi thẳng vào nằm ngang ra... Vân Trung Nguyệt?!"
Vân Trung Nguyệt trên cành cây lắc lư giống như một con sóc vui vẻ, còn nhiệt tình lắc: "Ôi, đây không phải là Hoa gia tứ lang sao? Mấy ngày không gặp, sao lại ốm yếu, nhìn hai quầng thâm mắt này của ngươi kia, không đẹp lắm đâu nha... ặc!"
Ánh đao màu xanh biếc xé gió mạnh bổ tới cắt đứt cành cây của Vân Trung Nguyệt, Lâm Tùy An hai chân luân phiên đạp thân cây, tựa như một con báo săn nhảy lên tán cây, một đao cắm vào thân cây mượn lực, cả người nhảy lên trên, trong nháy mắt đã đến phía sau Vân Trung Nguyệt, giơ đao lên bổ, Vân Trung Nguyệt bật cười, thân như đại bàng giương cánh bay vào bầu trời đêm, tỏa ra ảo ảnh sáu tầng. Đao của Lâm Tùy An bổ vào khoảng không, ánh đao từ tán cây xuyên thẳng qua cả thân cây, một gốc cây họe lớn như vậy lại bị cạo đến hói, lá cây rơi hết xuống đất.
Đám thị vệ Hoa thị kinh hãi thất sắc, vội vàng bảo vệ Hoa Nhất Đường lui về phía sau, Hoa Nhất Đường nhảy lên còn muốn xông về phía trước, Mộc Hạ quyết định mệnh lệnh cho bốn người Thanh Long bảo vệ Hoa Nhất Đường chạy đi, còn mình thì lùi lại liên tục, Hoa Nhất Đường tức giận vung cánh tay rống to: "Rút cái gì rút? Còn không đi lên giúp Lâm Tùy An?!"
Lời còn chưa dứt, mấy bóng người đã lướt qua bả vai hắn, còn chạy nhanh hơn hắn, nhìn qua thử xem thì là ba người Lăng Chi Nhan, Cận Nhược và Y Tháp.
Cận Nhược gần như là ôm đầu chạy trốn: "Ai da, ông trời của ta ơi, đây chẳng phải là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chết sao!"
Lăng Chi Nhan vốn còn có chút do dự, nghĩ rằng có nên giúp Lâm Tùy An đối phó Vân Trung Nguyệt hay không, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy đao quang Thiên Tịnh làm sáng cả nửa mặt bầu trời đêm, cây hòe trong trạch viện Hoa thị tất cả đều bị hói, thân hình như quỷ mị của Vân Trung Nguyệt thành thạo tránh thoát trong đao quang đáng sợ, đã thế còn thừa sức mà phát ra tiếng cười khiêu khích nữa.
Vì thế nên Lăng Tư Trực đại nhân quả quyết quyết từ bỏ cái ảo tưởng không thực tế đó, theo sát ngay sau Cận Nhược để chạy trốn.
Y Tháp là người phúc hậu nhất, vừa chạy vừa vung nắm đấm cổ vũ cho Lâm Tùy An: "Trư nhân heo uy vũ! Trưa nhân giỏi nhất! Trư nhân tuyệt vời!"
Mọi người như ong vỡ tổ rời khỏi vòng chiến, lại nhìn Lâm Tùy An và Vân Trung Nguyệt đang giao chiến giữa không trung, ánh đao bắn ra xung quanh, đi về phía nam Hoa trạch, Hoa Nhất Đường nghĩ lại, kêu to không ổn: "Mục tiêu của Vân Trung Nguyệt là Cù Tuệ, mau đuổi theo!"
Lâm Tùy An cũng đã phát hiện ra, Vân Trung Nguyệt căn bản không muốn chiến đấu, tất cả đều dùng chiêu giả, cô đuổi theo Vân Trung Nguyệt suốt một đường, rất nhanh đã thấy được tấm biển của Liên Phương Các, chính là khách viện Cù Tuệ đang tạm trú.
Vân Trung Nguyệt cũng không hề kiêng dè, thân hình quấn lấy Lâm Tùy An một vòng, chợt lui ra mấy trượng, ôm đầu rơi vào nóc nhà Liên Phương các, cao giọng cười to nói: "Ai ở Ích Đô cũng nói là Vân Trung Nguyệt ta bắt phu nhân Ngô thị gia chủ Cù Tuệ, cho nên hôm nay ta phải nhìn xem thử vị Cù phu nhân này rốt cuộc là hoa dung nguyệt mạo cỡ nào mới có thể khiến cho Vân Trung Nguyệt ta vừa gặp đã ái mộ?"
"Ông nội ngươi!" Lâm Tùy An kéo đao đạp tường bay lên nóc nhà, tiếp tục đánh nhau với Vân Trung Nguyệt, không thể không nói, khinh công của Vân Trung Nguyệt quả thực là thứ khó chơi nhất mà Lâm Tùy An từng gặp, nhất là cô liên tục mấy đêm không ngủ, nửa đêm trước lại đánh nhau với Ô Thuần, sức lực tiêu hao rất lớn, giờ phút này quả thực có chút lực bất tòng tâm, dù có điều chỉnh chiến thuật thế nào thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Vân Trung Nguyệt mà thôi.
Nói cách khác, Vân Trung Nguyệt bây giờ đánh không lại Lâm Tùy An, đồng thời, Lâm Tùy An cũng hết cách với Vân Trung Nguyệt.
Vân Trung Nguyệt hiển nhiên cũng phát hiện sự quẫn bách của Lâm Tùy An, ngữ điệu khiêu khích càng lúc càng không biết sống chết: "Đêm nay gió lạnh chạy ra đây tập luyện, bóng đêm lại đẹp như thế, Vân mỗ đạp trăng mà đến, chỉ là muốn liếc mắt nhìn Cù phu nhân một cái, nếu như bị đao của Lâm nương tử làm nhiễu loạn thì chẳng đẹp tí nào."
"Đẹp cái đầu ngươi!" Một đôi giày trắng như tuyết bay vèo tới, Vân Trung Nguyệt trượt dài xoay người tránh đi, nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh mái hiên, y phục phất phơ theo gió, nhìn rất ngông cuồng." Hoa Tứ Lang, ngươi tốt xấu gì cũng tính là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, sao lại không hiểu phong tình như thế, làm hỏng chuyện tốt của người khác, cẩn thận gặp phải báo ứng, sau này cưới không được thê tử đó nha."
"Ngươi mới không cưới được thê tử! Cả nhà ngươi không cưới được thê tử!" Hoa Nhất Đường như con gà vàng đứng một mình đứng ở giữa sân, một chân đi trần chỉ vào Vân Trung Nguyệt thở hồng hộc mắng.
Kỳ lạ là Vân Trung Nguyệt nghe được những lời này đột nhiên im lặng không nói lời nào.
Lâm Tùy An nhân cơ hội đổi tay cầm Thiên Tịnh, lắc cánh tay đã xưng lên, trong lòng càng lúc càng do dự, Vân Trung Nguyệt quả nhiên là tới gặp Cù nương tử?
Mộc Hạ chỉ huy Thị vệ Hoa thị vây quanh cả Liên Phương Các, Lăng Chi Nhan, Cận Nhược, Y Tháp và Thanh Long bốn người lần lượt bảo vệ bốn góc đông tây nam bắc, lúc nào cũng có thể ứng phó.
Đột nhiên, Vân Trung Nguyệt phía sau mặt nạ thở dài thật dài: "Đời này của ta, ước chừng là không có mạng để cưới thê..."
Lâm Tùy An: Hả?
Nhưng vào lúc này, cửa sổ Liên Phương Các chợt sáng đèn, ngay sau đó, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, một nữ tử khoác áo mỏng manh, nhàn nhã đi đến trong vườn, ngẩng đầu, nhìn Vân Trung Nguyệt.
Ánh lửa trong bóng đêm tựa như vô số bút vàng phát sáng, miêu tả dung nhan khuynh thế phong hoa tuyệt đại của nữ tử kia.
Vân Trung Nguyệt như bị sét đánh, duỗi dài cổ, cảm giác khe hở trên mặt nạ hắn đều đã lớn lên, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành..."
"Mẹ nó, tên chó má nào dám đến Hoa thị ta tìm chết!" Nữ tử bất ngờ chống nạnh mắng to, âm thanh chấn động chín tầng trời, uy phong lẫm liệt: "Làm quấy nhiễu giấc mộng của ta, giết không tha!"
Dưới chân Vân Trung Nguyệt lảo đảo, suýt nữa thì ngã từ trên mái hiên xuống, may sao hắn có khinh công trác tuyệt, vội vàng đảo người lại, khó khăn lắm mới đứng vững, nhưng chỉ một khắc sau đao của Lâm Tùy An đã chém đền, ánh đao xanh biếc gần như dán vào mặt nạ bạc lướt qua, Vân Trung Nguyệt nghe thấy mặt nạ phát ra tiếng kêu răng rắc, rồi nứt ra một kẽ hở.
Vân Trung Nguyệt thầm nghĩ không ổn, vội dùng bàn tay đè mặt nạ lại, không kịp suy nghĩ đã xoay người vọt về phía nữ tử trong viện, ai ngờ vào lúc này, một người đột nhiên bay ngang qua ôm lấy nữ tử xoay ngươi tránh đi, Vân Trung Nguyệt nhào vào khoảng không, Thiên Tịnh phía sau đã quét tới ót, Vân Trung Nguyệt thầm thở dài một hơi, đột nhiên khựng lại rồi mau xoay người.
Thiên Tịnh dừng lại cách chóp mũi hắn nửa tấc, sau lưỡi đao xanh biếc là hai mắt lâm Tùy An mở to.
Vân Trung Nguyệt chậm rãi dời bàn tay, nửa tấm mặt nạ bạc rơi xuống đất "cạch" một tiếng.
Trong đầu Lâm Tùy An cũng "cạch" một tiếng, sau đó, chính là dư vị rung động tâm thần kéo dài không dứt.
Nửa khuôn mặt dưới mặt nạ, trong trẻo như trăng non trên ngọn núi tuyết, xuân đến rực rỡ như hoa trên núi, mê hoặc lòng người còn hơn một cái nhìn lướt qua ở Đông Đô trước đây, hắn còn đẹp hơn Hoa Nhất Mộng ba phần.
Lâm Tùy An ùng ục nuốt nước miếng, đao trong tay bất tri bất giác dời đi, gương mặt như vậy, cô thật sự không xuống tay được.
Ánh mắt Vân Trung Nguyệt cong lên, cười đến câu hồn đoạt phách: "Lần này ta giúp các ngươi, các ngươi nợ ta một nhân tình nhé."
Lâm Tùy An: Cái gì?
Trong nháy mắt tiếp theo, bàn tay Vân Trung Nguyệt lướt qua mặt, thay một cái mặt nạ xấu xí màu vàng, trở tay ném ra một quả bom khói, ầm một tiếng khói dày đặc cuồn cuộn, mùi hôi thối bốc lên trời, Lâm Tùy An mắng một tiếng mẹ nó, cổ tay không ngừng lắc Thiên Tịnh, ánh đao làm khói dày đặc dần dần tản đi.
Vân Trung Nguyệt đã không thấy bóng dáng.
Mọi người bị hun đến nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, Hoa Nhất Đường đỏ mắt chạy tới, túm Lâm Tùy An nhìn từ trên xuống dưới một lúc lâu: "Không sao chứ?"
Lâm Tùy An hắt hơi một cái: "Ta không sao, Hoa Tam Nương..."
Ánh mắt vừa dời qua đã thấy Lăng Chi Nhan mau buông bả vai Hoa Nhất Mộng ra, lại vội lui về phía sau ba bước lớn, cứng ngắc thi lễ nói: "Tình thế vừa rồi khẩn cấp, Lăng mỗ đường đột rồi."
Hoa Nhất Mộng chớp chớp mắt, tiến lên nửa bước: "Đa tạ."
Lăng Chi Nhan lại lui ra sau nửa bước: "Vì sao Hoa Tam Nương lại ở trong phòng Cù nương tử?"
"Cù nương tử hay gặp ác mộng lúc nửa đêm, cho nên ta đến ngủ cùng nàng." Hoa Nhất Mộng lại tiến gần nửa bước.
Lăng Chi Nhan lui hai bước, không ngờ Hoa Nhất Mộng đột nhiên thò tay nắm lấy khuỷu tay Lăng Chi Nhan, Lăng Chi Nhan biến sắc, bất ngờ ngước mắt lên: "Nam nữ thụ thụ bất..."
Nửa câu sau không nói ra được, bởi vì hắn nhìn thấy trên khuỷu tay hắn treo áo ngoài của Hoa Nhất Mộng.
Hoa Nhất Mộng mỉm cười rút lấy áo ngoài, khoác lên người mình, Lăng Chi mặt đỏ tai hồng chạy trối chết.
Cận Nhược, Y Tháp và Mộc Hạ đồng loạt phì cười.
Lâm Tùy An cũng mỉm cười, đột nhiên, một bộ quần áo trắng như tuyết cũng khoác lên người cô.
Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn vẻ mặt bí xị của Hoa Nhất Đường, hắn khép cổ áo cho cô, bộ quần áo này đúng là Hoa Nhất Đường vừa mới cởi ra khỏi người mình.
"Sau này buổi tối ra ngoài đánh nhau nhớ mặc thêm xiêm y." Hoa Nhất Đường thấp giọng nói: "Đừng để bị cảm lạnh."
Lâm Tùy An dở khóc dở cười: quần áo thời đại này đều là ba tầng ngoài ba tầng trong, hôm nay cô chỉ cởi một cái áo ngoài rồi đi ngủ, bên trong còn có hai tầng, vừa rồi lại đánh một trận, nóng muốn toát mồ hôi, tại sao lại bị cảm lạnh được chứ?
Lâm Tùy An giơ tay lên muốn cởi ra: "Ta không cần, thân thể ngươi mỏng manh, vẫn là ngươi mặc..."
Hoa Nhất Đường nắm chặt cổ tay Lâm Tùy An: "Ngươi thấy rồi?"
Lâm Tùy An: "Hả?"
"Gương mặt của Vân Trung Nguyệt, ngươi thấy rồi sao?"
"Ừm... Chỉ thấy được một nửa..."
"Đẹp không?"
"......"
Lâm Tùy An không dám hé răng, đây là mệnh đề mà trực giác kêu cô phải đề phòng.
Hoa Nhất Đường hừ mạnh một tiếng, hai tay đút ống tay áo, giận dỗi quay đầu.
Mộc Hạ và bốn người Thanh Long sắp xếp người quét dọn hiện trường, Cận Nhược và Y Tháp ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị trở về phòng ngủ, Cù Tuệ thò đầu ra từ trong Liên Phương các, mặt sợ tới mức trắng bệch, Hoa Nhất Mộng khẽ giọng an ủi đưa cô về phòng.
Hoa Nhất Đường vẫn là tư thế kia, giận dỗi.
Lâm Tùy An đau hết cả đầu, nghĩ một lát lại đưa tay chọc chọc sau lưng Hoa Nhất Đường: "Ngươi cảm thấy Vân Trung Nguyệt gây náo loạn như vậy là muốn làm gì?"
Hoa Nhất Đường lại hừ một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: "Hắn là tới giúp đỡ."
"Gì cơ?"
"Sáng sớm ngày mai, Lâm nương tử đại chiến Vân Trung Nguyệt ba trăm hiệp, tin tức cứu Cù nương tử sẽ truyền khắp Thành Ích Đô."
Lâm Tùy An: "..."
Đây không phải là câu chuyện mà Hoa Nhất Đường bịa ra trước sao? Không ngờ nó lại trở thành sự thật.
"Vậy, không cần giấu Cù nương tử ở Hoa trạch nữa, có thể ra mặt nghĩa tuyệt với Ngô Chính Lễ, lấy lại tự do rồi."
Lâm Tùy An ngạc nhiên: Nói cách khác, bọn họ thật sự nợ Vân Trung Nguyệt một nhân tình sao?
Mẹ ơi, sao lại cảm thấy gượng gạo thế này?
Tiểu kịch trường:
Vân Trung Nguyệt ngồi trên nóc nhà, nhìn mặt nạ bạc chỉ còn lại một nửa trong tay khóc không ra nước mắt.
Lâm nương tử ra tay tàn nhẫn quá, mặt nạ này phải tốn hết sáu đồng tiền của hắn để làm! Mới đeo một ngày đã bị hủy rồi, lỗ quá lỗ!