NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 11: Chứng cứ ngoại phạm bất ngờ
Ba ngày sau, khi Lâm Tùy An ngồi trong quán trà chợ Đông, Mục Trung đã có tiến triển lớn.
"Người trong tộc La thị cũng đâu có ngốc, tuyệt đối không chịu buông tay cửa hàng và thương đội có lợi nhuận dưới danh nghĩa La Thạch Xuyên, ta phải tốn chút công phu mới khiến bọn họ thỏa hiệp được." Mục công đắc ý nói: "La gia tiểu nương tử cũng có ý chia nhà, nhưng Mạnh lang quân lại không tán thành, cứ một mực nói không thấy khế ước của cửa hàng và văn thư thương mại của thương đội đâu, theo ta thấy thì hắn làm trò quỷ... khụ, Lâm nương tử ngươi vẫn đang nghe đó chứ?"
"Mục công vất vả rồi, Mục công đại nghĩa." Lâm Tùy An trả lời qua loa, ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của người hầu Trà bên cạnh bàn.
Quán trà này là nơi làm ăn tốt nhất ở huyện thành Nam Phố, không có chỗ ngồi, người hầu Trà là một thiếu niên mười ba tuổi, ăn mặc gọn gàng, ngón tay trắng nõn, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, tuổi tuy còn nhỏ, tay nghề pha trà lại là nhất đẳng, vì hẹn trước với người hầu trà này mà Lâm Tùy An đã phải xếp hàng tận hai ngày.
Người hầu Trà gọn gàng rửa sạch trà cụ xong, sau đó dùng đũa gỗ thật dài kẹp lấy bánh trà cẩn thận nướng, thi thoảng hơi lật một chút, đợi bánh trà toả ra hơi nước thoang thoảng, thì đặt bánh trà vào trong túi giấy, xếp chồng lên nhau rồi đặt sang một bên, thấp giọng nói: "Lang quân nương tử chờ một chút, trà lạnh dậy hương."
Lâm Tùy An quan sát vị trí đặt trà cụ trên bàn một lúc lâu, lấy trong ngực ra một tấm bản đồ phương vị vật phẩm trong hiện trường vụ án lần lượt xem xét, Mục Trung thấp giọng nói: "Không phải người luôn mang theo bản đồ này trên người chứ?"
Lâm Tùy An: "Có gì không ổn sao?"
"Ổn, ổn ổn." Mục Trung cười gượng, nhích mông ngồi cách Lâm Tùy An ra xa một chút.
Lâm Tùy An đối chiếu xong, phát hiện ngoại trừ vị trí lò gió giống nhau ra thì bánh trà, hộp trà, nghiền trà, nồi nhỏ nấu trà, bồn nước nhỏ, chén trà, v.v... vị trí đồ dùng đều khác với vị trí la thạch xuyên đặt.
"Tiểu lang quân, xin hỏi vị trí đặt trà cụ này có gì phải chú ý không?" Lâm Tùy An hỏi.
Người hầu trà: "Quán trà nhà ta phải chú ý đến phương vị của trà cụ, không được tự tiện thay đổi."
"Nếu là nấu trà ở nhà mình thì sao?"
"Hiển nhiên là dựa theo sở thích cá nhân."
"Vị trí của mỗi người đặt đồ uống trà có cố định không?"
Người hầu trà nhìn Lâm Tùy An, dường như cảm thấy thật kỳ quái, vì sao cô lại hỏi vấn đề này: "Nấu trà là chuyện thanh nhã, mài giũa nhiều lần mới có thể chọn ra phương pháp thoải mái thuận tiện nhất, không dễ thay đổi."
Nói cách khác, nếu thói quen được hình thành thì vị trí của trà cụ về cơ bản sẽ không thay đổi. Lâm Tùy An hiểu rồi.
Đợi trà tỉnh rồi, người hầu trà băm nhỏ bánh trà cho vào nghiền trà, tinh tế nghiền nát chúng, vụn trà đổ vào hộp trà rồi rây bột trà ra cất kỹ, đốt lò gió, bắc nồi nước, đợi nước sôi, rắc bột trà vào.
Lâm Tùy An để ý trước khi lò gió bị đốt, trong lò đã cất một tầng bã than, trước khi đốt lửa còn cố ý gảy vài lần.
"Thì ra Lâm nương tử có hứng thú với trà đạo." Mục Trung tiến lại gần nói: "Trà đạo thịnh nhất là ở Dương Đô, đặc biệt là quán trà của Xuân Tri Phường là tốt nhất, tốt hơn nơi này gấp trăm lần, ngày khác ta mời ngươi đi nếm thử."
Chưa đợi Lâm Tùy An trả lời, thiếu niên hầu trà kia đã thấy không vui, bĩu môi thì thầm: "Nhà ta tuy rằng so ra thì kém Dương Đô, nhưng cũng là quán trà nổi danh ở Nam Phổ, hàng năm học sĩ đi ngang qua đều khen không ngớt miệng, còn thi nhau viết lại thơ trên tường."
Mục Trung hơi xấu hổ sờ sờ mũi.
Nước sôi ba phần, trà đã nấu xong, thiếu niên chia làm hai chén trà, đưa đến trước mặt Lâm Tùy An và Mục Trung: "Lang quân, nương tử, mời dùng trà."
Mặt ngoài nước trà nổi một lớp bọt, mỏng dày đều nhau, quả thực nhìn đẹp hơn với trà của La gia, Lâm Tùy An tràn đầy chờ mong nâng chén trà lên uống một ngụm, đắng đến mức cô trợn trắng mắt, lén nhìn qua Mục Trung, hắn cũng là nhăn mặt nhe răng."
Thiếu niên hầu Trà trợn đôi mắt to nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt viết "Không uống cạn thì không xong với ta đâu".
"Khụ." Lâm Tùy An mặt không biểu cảm buông chén trà xuống: "Tường thơ ở nơi nào, hai người chúng ta cũng muốn thưởng thức."
*
"Nói chớ, cậu hầu trà thật sự không khoác lác." Mục Trung ôm cánh tay nói.
"Thật vô cùng cảm thán." Lâm Tùy An nói.
Mặt trên bức tường phía nam của quán trà phủ đầy những bài thờ rậm rạp, khải hành thảo thư đầy đủ cả, ngũ ngôn thất luật giao nhau rực rỡ, quả thực là ác mộng của những người mắc chứng sợ hãi dày đặc. Trong ba tầng ngoài ba tầng là các bình luận vây quanh, sột soạt nhấp ngụm trà, lắc lắc đầu ngâm thơ, vẻ mặt đều rất hưởng thụ.
Trên bàn bên tường bày văn phòng tứ bảo, bút đã nhuận xong, mực cũng mài xong, chuẩn bị sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có người tiến lên vung bút.
Lâm Tùy An và Mục Trung liếc nhau, quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu niên hầu trà vẫn còn ngồi đó nhìn chằm chằm hai người bọn họ, tư thế kia như muốn nói các ngươi không trở về uống cạn chén trà thì ta sẽ đuổi theo các ngươi đến chân trời góc biển.
Mục Trung vuốt bộ râu quai nón quan sát mất bài thơ: "Trà này khó uống như dịch mật ấy, ôi nương ta ơi, thật muốn đòi mạng mà..."
Lâm Tùy An đỡ trán: "Mau đi thôi."
Mục Trung: "Cửa sau quán trà có rất nhiều người, ngươi đi uống trà, ta rút trước."
"......"
Ông chú này chơi trò này đến nghiện rồi.
Lâm Tùy An lười để ý tới hắn, xoay người chuồn đi, vừa vặn lướt qua một thư sinh, giọng nói thư sinh như khóc như cười như tơ nhện chui vào ống tai.
Âm thanh này!
Lâm Tùy An đột nhiên xoay người, chỉ thấy thư sinh kia lảo đảo đi tới trước bức tường thơ, cầm bút lông lên điên cuồng viết, đám người vây xem đột nhiên lấy lại tinh thần, theo nét bút của hắn từng chữ từng chữ đọc ra tiếng.
"Suối Xuân... Yên Thủy... lần đầu gặp người,"
"Trăng lạnh... Như mi... tương tư gần."
"Hoa đỏ... có mùa... tình không có mùa."
"Dòng nước... vô hạn... tựa ý chàng."
"Ôi chao, lang quân này sao lại viết thơ định tình ở chỗ này?"
"Chẳng lẽ vị tiểu nương tử mà lang quân này thích cũng có tới đây sao?"
Thư sinh xiêu xiêu vẹo vẹo viết hết nét bút cuồi cùng, sau đó ném bút lông, trượt người xuống ngồi ở góc tường che mặt khóc lớn: "Liên Quân... Liên Quân... Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy... Hu hu hu..."
Lâm Tùy An trợn mắt há hốc mồm, cô nhận ra giọng nói này, là nhân vật chính trong trí nhớ của Tô Thành Tiên... tình lang ân ái với Tô Thành Tiên.
Mà bài thơ này, lại là bài thơ định tình của Tô Thành Tiên.
*
"Các ngươi là ai? Các ngươi thật sự biết Liên Quân sao?" Thư sinh hỏi.
Thư sinh tên là Vệ Lê, thân khoác bạch y, dung mạo tuấn tú, đột nhiên được Lâm Tùy An mời đến uống trà, đôi mắt ngập mắt tràn đầy sự đề phòng.
"Liên Quân" trong miệng hắn chính là tên tự của Tô Thành Tiên.
Mục Trung nhìn Lâm Tùy An, cảm giác trong đầu đều là dấu chấm hỏi. Không hiểu vì sao nàng tiện tay bắt một thư sinh thôi, vậy mà cũng có quan hệ với Tô Thành Tiên, chẳng lẽ nàng có thuật tiên tri sao?
Lâm Tùy An bị đả kích hơn Mục Trung nhiều, thư sinh xuất hiện lại một lần nữa chứng minh ngón tay vàng của cô quả thực là ngón tay vàng, chứ không phải ảo giác hay suy nghĩ, cô căn bản không thể nhìn thẳng vào thư sinh trước mắt, chỉ có thể ra vẻ cao thâm buồn bực uống trà, vô tình lại nhận được ánh mắt tán thưởng của thiếu niên hầu trà.
"Khụ, chúng ta quả thực quen biết Tô gia lang quân." Mục Trung nói.
Vệ Lê: "Các ngươi chứng minh bằng cách nào?"
Mục Trung gãi đầu: "Điều này..."
Chứng mình bằng cách nào? Dẫn hắn đi gặp thi thể Tô Thành Tiên sao?
"Vạn dặm hồng trần xa xa, không ai biết được tình miên man." Lâm Tùy An nói: "Đây là hai câu cuối cùng của bài thơ."
Vệ Lê: "Ngươi, làm sao ngươi biết?! Tô Lang rõ ràng nói bài này là, là..."
"Bài thơ định tình tặng ngươi." Lâm Tùy An nhìn gương mặt trắng bệch của Vệ Lê, trong lòng có hơi không đành lòng: "Thật không giấu gì người, tính cả ngươi, Tô Thành tiên tặng bài thơ định tình này cho cả thảy ba người."
Thân hình Vệ Lê thoáng run rẩy, dường như hiểu được gì đó, nước mắt không ngừng rơi, khẽ cười ra tiếng: "Thì ra là thế. Thì ra là thế... Hắn vẫn trở về rồi... Ta thật sự là đồ ngốc, còn tưởng rằng hắn thật lòng đối với ta, còn ngốc nghếch giữ hành lý của hắn, nghĩ có thể cùng hắn đến Đông Đô tham gia thi cử, thì ra hành lý kia chỉ là là thứ hắn đem ra để lừa ta mà thôi..."
Mục Trung lúc này mới nghe hiểu quan hệ của hai người, cả kinh đến cằm đều rớt xuống, thấp giọng nói: "Nghe nói trong đại tộc thường có nam phong, không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến. Lâm nương tử vì sao lại biết thế?"
Ha ha, tận mắt nhìn thấy chứ sao, suýt nữa thì chọc mù mắt luôn rồi.
"Tô Thành Tiên cũng tặng ta bài thơ định tình giống thế." Lâm Tùy An lạnh mặt nói.
Vệ Lê bất ngờ trừng mắt nhìn Lâm Tùy An. Mục Trung thoáng cái bị nghẹn lại, nghẹn đến hai tròng mắt như trượt ra ngoài, một lúc lâu sau nói một cậu: "Tra nam!"
Lâm Tùy An: "Vệ gia lang quân, hành lý ngươi vừa nói đang ở đâu?"
*
Vệ Lê ở phường Thiên Độ, từ đông thị dọc theo đường Xuân Mãn đi bộ đến cuối đường, lại dọc theo đường Tây đi về phía đông đi thêm một khắc là tới, phòng ốc dày đặc, tất cả đều là hộ dân địa phương huyện Nam Phố. Theo tính toán sơ bộ của Lâm Tùy An thì ước chừng phải có hơn năm mươi hộ gia đình, tỷ lệ đầu người của huyện Nam Phố rất cao.
Nhà Vệ Lê thuê nằm ở góc phía tây nam phường Thiên Độ, một gian chính đường, một gian nội thất, cửa làm bằng trúc, trong viện trồng chậu hoa, nhìn rất thanh nhã, chính đường bày đầy sách và trục thư.
Vệ Lê lúc nãy không khống chế được tâm tình nên chưa truy hỏi, lúc này hiển nhiên là đã phục hồi tinh thần lại, ôm hành lý Tô Thành Tiên không chịu buông tay, ánh mắt nhìn Lâm Tùy An như lửa đốt.
Lâm Tùy An gãi gãi ót, có hơi bất đắc dĩ.
Xem ra Vệ Lê đã coi nàng là tình địch rồi.
"Ngươi họ La?" Vệ Lê hỏi.
Lâm Tùy An: "Ta họ Lâm."
"Lâm? Tại sao lại là Lâm?" Vệ Lê lui về sau hai bước: "Không đúng, các ngươi rốt cuộc là ai?!"
Mục Trung chịu không nổi, trực tiếp dùng chiêu lớn: "Thi thể Tô Thành Tiên đang ở huyện nha, sau này ta dẫn ngươi đi."
Vệ Lê hít sâu một hơi, ngồi bệt xuống mặt đất, sau đó lập tức giương nanh múa vuốt bắt lấy vạt áo Mục Trung, quát: "Liên Quân chết rồi?! Sao lại chết?! Sao có thể chết?! Ngươi nói dối!"
Mục Trung ngửa người ra sau, sợ hãi tránh đi: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân..."
Hành lý trong lòng Vệ Lê lăn xuống đất, Lâm Tùy An lập tức bắt lấy cơ hội, hành lý rất đơn giản, một túi tiền, bên trong có hai xâu tiền, ba bộ đồ, một đôi giày vải, giấy thông hành của Tô Thành Tiên, một que đốt lửa, bốn quyển trục thư, đều là tập thơ và văn tập mà học sĩ thường đọc, cũng không có gì đặc biệt, Lâm Tùy An hơi bực bội rũ tất cả quần áo của hắn, đột nhiên có một túi vải nhỏ rơi ra, dài khoảng chừng bốn tấc, hoa văn và tạo hình giống hệt với chiếc túi trước đó của cuốn nhật lục, đây là túi đựng sách.
Trái tim Lâm Tùy An đập thình thịch, rút trục thư ra, trên bìa viết ba chữ "Thập Tịnh Tập".
Ôi, ôi!
Tìm kiếm trong ngàn vạn người, vô tình có được hoàn toàn không phí công!
"Lâm nương tử!" Mục Trung đột nhiên kêu to, Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt nhét Thập Tinh tập vào ống tay áo, chỉ thấy Mục Trung nắm lấy hai cánh tay Vệ Lê, hai tròng mắt trừng đến muốn rớt ra ngoài: "Hắn vừa mới nói tối ngày mười lăm tháng tám Tô Thành ở cùng với hắn!"
"Cái gì?!" Lâm Tùy An một tay giữ chặt khuỷu tay Vệ Lê, Vệ Lê kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, Lâm Tùy An vội buông lỏng vài phần sức lực: "Ngươi xác định là tối mười lăm tháng tám?"
Vệ Lê đỏ mắt: "Chắc chắn! Đêm trăng tròn là ngày ta và Liên Quân định tình, sao có thể nhớ lầm?!"
Lâm Tùy An: "Hai người ở bên nhau cả đêm?!"
Mục Trung mặt đỏ bừng: "Khụ khụ!"
Vệ Lê: "Cả đêm cùng nhau!"
Lâm Tùy An: "Chưa từng rời nhau một chốc lát?!"
Mục Trung: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Vệ Lê: "Âu yếm triền miên, không rời một khắc!"
"Nương ta ơi!" Mục Trung che mặt kêu to.
Tô Thành Tiên có chứng cứ ngoại phạm?!
Hắn không phải là kẻ giết người ư?
Lâm Tùy An buông Vệ Lê ra, đi loanh quanh trong phòng, hình ảnh và những mảnh vụn âm thanh hỗn loạn trong đầu giống như bị cuốn vào cơn bão điên cuồng xoay tròn.
Cây hoa quế nở rộ, La Thạch Xuyên ngồi trên vũng máu, khóa cửa bị gãy, lời nói khắc nghiệt của tộc La thị, lời nói của Mục Trung trong hương trà, bản đồ vẽ lại hiện trường giết người, Tô Thành Tiên chỉ còn nửa khuôn mặt, thủ pháp nấu trà của người hầu trà, La Khấu nhào vào thi thể La Thạch Xuyên khóc...
"Tô Thành rời đi lúc nào?!" Lâm Tùy An quát hỏi.
Vệ Lê: "Lúc, lúc bình minh, cửa phường vừa mở..."
Lâm Tùy An nhắm chặt mắt lại, xoay người rời đi.
"Lâm nương tử đi đâu?!" Mục Trung đuổi theo.
Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao Thiên Tịnh, ánh mắt bắn thẳng về phía phường Diên Nhân: "Đi bắt hung thủ thật sự!"
5.7.2022