Chương 903: Ngày mai anh sẽ đi
“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.
Lương Huyền Mi không nói gì, chỉ cúi đầu, nước mắt rơi như mưa. Lâm Chính biết suy nghĩ của cô ta.
Cô ta không hi vọng Lâm Chính bị cuốn vào chuyện này. Không muốn Lâm Chính bị bại lộ thân phận.
Mặc dù Lương Huyền Mi không biết vì sao Lâm Chính lại muốn giấu thân phận của mình nhưng anh đã giấu nhiều năm như vậy thì chắc chắn là có mục đích của anh.
Lương Huyền Mi không hi vọng kế hoạch của Lâm Chính gặp trục trặc, không muốn gây cản trở đối với anh.
“Thư ký Trịnh, còn có việc gì không?”, thấy Trịnh Tử Nhã vẫn chưa chịu rời đi, Lương Vệ Quốc bèn quát lên.
“Xảy ra chuyện này, tôi nghĩ chẳng ai vui được cả. Nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, nhà họ Vân không truy cứu trách nhiệm của Lương Huyền Mi là chuyện của nhà họ Vân. Còn Lương Huyền Mi thất bại là việc của cô ta. Về điểm này ai cũng thấy. Vì vậy Lương Huyền Mi phải lập tức theo chúng tôi về Hiệp hội”, Trịnh Tử Nhã nói bằng vẻ vô cảm.
“Cô nói cái gì?”
“Thư ký Trịnh, bố của con bé đã hành động tới mức đó mà cô vẫn không chịu buông tha sao?”
“Thư ký Trịnh, cô có phải là vô tình quá không vậy!”
Rất nhiều trưởng bối của nhà họ Lương đều gào lên. Lúc này đến ngay cả Lương Vệ Quốc cũng cảm thấy tức giận.
Hai mắt ông ta đỏ ngàu, nhìn chăm chăm thư ký Trịnh. Mặc dù ông ta không lên tiếng nhưng thái độ thì đã quá rõ ràng.
“Ông không chịu à Lương Vệ Quốc?”
“Nếu hôm nay cô phải đưa một người đi thì người đó cũng chắc chắn không thể là Lương Huyền Mi được mà sẽ là tôi”, Lương Vệ Quốc đập bàn, gào lên.
Thư ký Trịnh chau mày, rõ ràng là cô ta cảm thấy không vui. Thế nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc. Trước bao nhiêu người thế này cô ta đành phải gật đầu: “Thôi bỏ đi, nếu các người đã nói như vậy thì tôi sẽ cho Lương Huyền Mi một ngày để tránh người ta lại nói HIệp hội võ thuật làm việc không thấu tình đạt lý. Thế này đi, sáng mai tám giờ, tôi sẽ đợi Lương Huyền Mi ở hiệp hội. Nếu cô ta không tới, hậu quả thế nào thì các người tự biết”.
Nói xong, Trịnh Tử Nhã phất tay dẫn đoàn người của Hiệp hội rời đi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, không ít người cảm thấy ớn lạnh.
“Mau, mau đưa Lương Phong Nghiêm vào phòng”, Lương Vệ Quốc nói.
“Ông ba, Lương Phong Nghiêm đã bị thương tới mức này rồi mà còn không đưa tới bệnh viện sao?”, một người cảm thấy tò mò.
“Bớt nói nhảm lại, mau đưa vào trong đi”, Lương Vệ Quốc gào lên. Đám đông không dám chần chừ, lập tức đưa Lương Phong Nghiêm vào phòng.
“Chuẩn bị nước sạch, châm, cồn, bốc thêm ít thuốc cho tôi”, Lâm Chính viết ra một phương thuốc và đưa cho một người trẻ tuổi của nhà họ Lương.
“Cậu là ai thế? Ở đây làm vướng chân vướng tay người khác đấy à?”, một người khác tức giận lên tiếng.
Đúng lúc này, Lương Hồng Anh bèn quát lên: “Mau làm theo đi”.
“Cô…Hồng Anh…”
“Nhanh lên!”, Lương Hồng Anh hét lên.
Người kia bặm môi, trừng mắt với Lâm Chính rồi chạy đi. Đồ dùng nhanh chóng được chuẩn bị xong.
“Mau ra ngoài cả đi”, Lâm Chính gào lên với đám người đang bu kín trong phòng.
“Chuyện này…”
“Nhóc, ý cậu là gì? Lẽ nào cậu định chữa trị cho ông Nghiêm?”, có người lập tức chất vấn.
“Lâm Chính biết y thuật, mọi người mau ra ngoài. Để Lâm Chính xử lý”, Lương Hồng Anh nói.
“Lương Hồng Anh, cháu đừng lấy mạng của chú Nghiêm ra làm cho đùa đấy”, một vị trưởng bối lên tiếng.
“Ra ngoài cả đi!”, Lương Huyền Mi đứng ở đầu giường cũng quát lên. Đám đông sợ hết hồn. Mặc dù ai cũng cảm thấy khó hiểu nhưng tất cả đều lui ra. Lương Hồng Anh cũng rời đi và đóng cửa lại. Cả căn phòng chỉ còn lại một mình Lâm Chính và Lương Huyền Mi.
“Anh…bố không sao chứ?”, Lương Huyền Mi nhìn Lâm Chính.
“Yên tâm đi, lẽ nào em còn không tin y thuật của anh? Anh là thần y Lâm lừng danh cơ mà. Người chết anh còn cứu sống được, huống hồ là bị thương chút ít như thế này”, Lâm Chính mỉm cười an ủi cô gái.
Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn thở phào. Cô gái không hề nghi ngờ y thuật của Lâm Chính.
Lương Phong Nghiêm đã rơi vào hôn mê. Lâm Chính cởi đồ của Lương Phong Nghiêm, hơ nóng vài cây châm sau đó đâm vào vùng bụng của ông ta. Anh cẩn thận lấy ra từng mảnh dằm của cây gỗ. Cơn đau kịch liệt khiến Lương Phong Nghiêm co giật. Máu tươi lại tứa ra.
“Bố!”, Lương Huyền Mi kêu lên.
“Giữ chặt ông ấy”, Lâm Chính khẽ nói.
Lương Huyền Mi vội vàng làm theo. Lương Phong Nghiêm được ấn xuống, Lâm Chính lại cẩn thận châm kim cho ông ta.
“Anh, tình hình của bố có nghiêm trọng không?”, Lương Huyền Mi thấy Lâm Chính toát mồ hôi bèn vội vàng hỏi
“Yên tâm đi, mảnh gỗ không đâm vào chỗ hiểm, không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là…”
“Chỉ là sao ạ?”, Lương Huyền Mi chau mày.
“Ông ấy bị tổn thương tới kinh mạch, anh đang nối lại. Nếu như những vết nối không thể khỏi hoàn toàn thì sau này ông ấy sẽ gặp khó khăn lớn trong việc luyện công…”, Lâm Chính khẽ nói. Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn tái mặt.
“Yên tâm, cũng không phải là không khỏi được nhưng cần mất thời gian. Dù gì thì hệ thống thần kinh cũng nối liền mà, rất phức tạp. Dù là anh thì cũng không thể nào mà khiến chúng hồi phục lại như ban đầu được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Con người vốn là một thế giới lớn. Dù là Lâm Chính thì cũng có rất nhiều điều cần khám phá, nhất là về não và thần kinh. Con người là thực thể vô hạn.
“Những chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần bố bình an vô sự là được”, Lương Huyền Mi cố gắng giữ bình tĩnh và mỉm cười nói.
Lâm Chính tiếp tục châm cứu. Căn phòng chìm vào im lặng. Một lúc sau Lâm Chính lên tiếng.
“Sáng mai em không cần đi, anh sẽ đi thay em”.
“Anh, chuyện này là do em. Em tự biết giải quyết”.
“Em không cần nói gì cả. Nếu em còn coi anh là anh thì chuyện này để anh giải quyết. Ngoan!”, Lâm Chính đanh giọng.
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả. Huyền Mi, lẽ nào em không thật sự coi anh là anh sao?”, Lâm Chính tức giận nói.