Chương 888: Tới bệnh viện khám thần kinh
Chu Quý nói mọi chuyện cho Chu Vấn. Nghe Chu Quý nói vẫn chưa xin lỗi thì Chu Vấn tức giận lắm. Nhưng sau khi biết được Trung Hồng cố tình đối đầu với Dương Hoa thì ông ta chìm vào im lặng.
“Con không nên ra quyết định như vậy. Dương Hoa không dễ đối phó đâu. Theo bố được biết, Dương Hoa đã xử lý tới mấy gia tộc vô cùng khủng khiếp rồi đấy. Thủ đoạn của chủ tịch Lâm có thể nói là số một”, Chu Vấn nói giọng khàn khàn
“Bố, sợ gì chứ? Hạ Kinh không phải là nơi Dương Hoa quyết định được. Hơn nữa, là nhà họ Trung đấu với họ, chúng ta chỉ coi kịch hay thôi mà”, Chu Quý mỉm cười.
“Ừ!”, Chu Vấn gật đầu: “May mà con chỉ nói vài câu qua lại với Lâm Chính chứ không phải Tô Nhu. Bố nghĩ chắc là chủ tịch Lâm cũng không thích Lâm Chính. Chủ tịch Lâm vì Tô Nhu nên mới ra tay thôi. Nếu Dương Hoa hỏi tới thì chúng ta đẩy qua cho nhà họ Trung, để họ đấu nhau là được”.
“Bố, con cũng nghĩ vậy”, Chu Quý cười nói.
Chu Vấn trừng mắt nhìn Chu Quý và hừ giọng: “Có điều lần này Hàn Nam đen đủi thật rồi. Gã đó hồ đồ à? Đang làm ăn ở địa bàn của nhà họ Trung mà lại dám đắc tội với họ. Bố nghĩ ông ta nhanh chóng sẽ bị xử lý thôi. Con giai đoạn này nhớ chuẩn bị để xem chúng ta có sơ múi được chút gì từ ông già đó không”.
“Vâng, bố yên tâm. Con sẽ tiếp cận Trung Hồng để tìm cơ hội!”
“Được!”
Trong căn phòng tĩnh lặng, Hàn Nam đang ngồi hút hết điếu này tới điếu khác. Ông ta chau chặt mày, khuôn mặt già nua trắng bệch. Trên bàn là ba chiếc điện thoại. Ông ta nhìn chăm chăm ba chiếc điện thoại.
Reng reng…
Bỗng một chiếc đổ chuông. Hàn Nam vội vàng nghe máy.
“Chú Nam, đã đưa người về Giang Thành rồi ạ”, đầu đây bên kia lên tiếng.
“Tốt lắm!”, Hàn Nam gật đầu, sau đó ông ta tắt mấy, cầm một chiếc điện thoại khác lên gọi. Thế nhưng đầu dây bên kia bận liên tục.
Hàn Nam cảm thấy căng thẳng. Tay ông ta run run, không dám bỏ điện thoại xuống mà cứ ấn gọi mãi. Một lúc lâu sau, bên kia cũng nghe máy. Hàn Nam vui mừng, vội vàng nói: “Chào sếp Mã”.
Hóa ra là ông ta gọi cho Mã Hải.
“Ông Hàn, có việc gì không?”, Mã Hải thản nhiên lên tiếng.
“À, là thế này sếp Mã. Tôi đã đưa cô Tô và cậu Lâm về Giang Thành rồi. Tôi xin lỗi ông về những hành động ngốc nghếch trước đây. Hi vọng ông có thể tha thứ cho tôi. Cũng mong công ty sẽ không hủy hợp đồng với chúng tôi nữa. Tôi…thật lòng gọi điện để nói với ông như vậy. Tôi cũng đồng ý hạ thấp 10% lợi nhuận coi như là cái giá để phục hồi mối quan hệ giữa hai bên lần này và cũng coi như là thành ý của cả công ty chúng tôi”, Hàn Nam run rẩy nói.
Nói xong, ông ta cảm thấy tim mình như muốn rớt ra ngoài. Đây giống như một vụ cá cược vậy. Hàn Nam biết rằng ông ta không còn đường lui nữa.
Nếu nhu tập đoàn Dương Hoa không chấp nhật thì ông ta sẽ bị tất cả ruồng bỏ. Nhà họ Trung cũng sẽ ra đòn sát phạt với ông ta. Bởi vì dù sao thì nhà họ Trung cũng không chấp nhận việc một người bất kham như ông ta tồn tại trên địa bàn của mình. Vì vậy ông ta chỉ có thể dựa vào Dương Hoa mà thôi. Đây cũng là quyết định mà ông ta đưa ra.
Mã Hải chìm vào im lặng. Một lúc sau ông ta chỉ nói ra ba từ đơn giản: “Tôi biết rồi”.
Sau đó Mã Hải tắt máy.
“Ông Mã! Ông Mã!’, Hàn Nam hét lên, nhưng đã không còn bất kỳ phản hồi gì nữa. Hàn Nam sợ hãi, vội vàng gọi lại. Ông ta gọi mấy cuộc nhưng không được. Hàn Nam bàng hoàng.
“Ý của Mã Hải…là gì vậy?”, ông ta lầm bầm.
Ở Giang Thành...
Tô Nhu và Lâm Chính xuống xe ngay trước tập đoàn Duyệt Nhan. Suốt đoạn đường, Tô Nhu mặt khó đăm đăm giống như không vui. Lâm Chính khẽ chau mày. Anh cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô nên định rời đi trước.
“Anh đi đâu?”, Tô Nhu lạnh giọng hỏi.
“Không phải em bảo anh đi trả thẻ cho chủ tịch Lâm sao? Giờ anh đi trả”, Lâm Chính nói.
“Anh đợi chút", Tô Nhu nói, sau đó lục trong túi sách của mình để lấy thứ gì đó. Một lúc sau cô nói với anh: “Anh tới thang máy đợi em”.
Nói xong cô rời đi. Tầm bảy, tám phút sau cô xuất hiện, nhét một lúc mấy tấm thẻ ngân hàng vào tay Lâm Chính.
“Đây là tiền tiết kiệm của em, tầm hai, ba trăm nghìn tệ. Anh đi rút rồi gửi vào thẻ của chủ tịch Lâm. Sau đó đưa giấy nợ cho anh ấy, nói là tiền nợ còn lại em sẽ trả hết trong một năm. Tính lãi cũng được. Anh nghe rõ chưa?”, Tô Nhu đanh giọng.
“Chuyện này…thôi được”, Lâm Chính gật đầu.
“Còn nữa, anh nhớ rằng người khác vô duyên vô cớ đưa tiền cho anh dùng là đều có mục đích cả. Anh nghĩ cho kỹ xem người ta có âm mưu gì không? Giờ họ đưa cho anh ít tiền này, tới lúc trả lại thì không chỉ có từng này đâu. Đừng bao giờ nợ người khác thứ gì. Anh biết chưa”, Tô Nhu nói tiếp.
“Tô Nhu, thật sự anh chính là chủ tịch Lâm. Tiền này là của anh”, Lâm Chính thở dài, vẫn muốn giải thích thêm.
Tô Nhu nín thở, trừng mắt nhì anh một lúc rồi lục túi, lấy ra thêm vài đồng 100 tệ nhét vào tay anh: “Anh tới bệnh viện bốc số đi, nhớ khám khoa thần kinh”.
“Chuyện này…”
“Đi đi…”, Tô Nhu nói xong bèn quay người ấn thang máy lên tầng cao nhất.
Lâm Chính cầm tiền đứng ngây tại chỗ một hồi lâu
Hầy…