Chương 840: Con khiến bố quá thất vọng
Đinh đong!
Tiếng chuông cửa vang lên lanh lảnh.
Anna lo lắng đứng trước cửa một ngôi nhà lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, đôi mắt xanh ngọc bích tràn đầy lo lắng.
“Ai vậy?”
Một giọng nữ trung niên vang lên sau tiếng chuông cửa.
“Mẹ, là con, Anna đây!”
Vừa dứt lời, chuông cửa im lặng một lúc.
Một lát sau cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên mập mạp bước ra.
Mặc dù người phụ nữ mập mạp nhưng có thể nhìn ra bà ta khá giống với Anna.
“Sao con lại trở về? Con không đi giúp Công ty bán hàng của Mark sao?”, người phụ nữ trung niên cau mày hỏi.
Anna há miệng, sau đó thở dài nói: “Mẹ, Mark không thể thuê con được nữa, công ty của anh ấy cũng đang gặp khó khăn nên con... trở về”.
“Vậy sao con không trở về phòng trọ của mình?”, người phụ nữ tức giận hỏi.
“Phòng trọ của con cũng bị lấy lại, chủ nhà thà bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho con, cũng không chịu tiếp tục cho con thuê!”
“Ôi chúa ơi, rốt cuộc con đã trêu chọc ai vậy?”, người phụ nữ đỡ trán đau đớn nói.
“Mẹ, con hơi đói!”
“Vào đi!", sắc mặt bà ta không tốt lắm, lạnh nhạt nói một câu, sau đó quay người đi vào.
Người phụ nữ làm việc có vẻ rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã làm xong vài món ngon hấp dẫn bưng lên bàn.
Anna bắt đầu ăn từng miếng lớn, mặc dù cái miệng nhỏ nhắn của cô ta không thể mở được quá lớn.
“Một lát nữa cô và chú của con sẽ tới, mẹ khuyên con ăn xong thì nhanh chóng rời khỏi đây”, người phụ nữ đứng cạnh bàn ăn, mặt không chút thay đổi nhìn Anna.
“Tại sao vậy mẹ? Đây là nhà của chúng ta, bọn họ tới, sao mẹ lại muốn đuổi con đi? Điều này không hợp lý!”, Anna ngẩng đầu lên nói với vẻ không thể tin.
“Con gái, con có biết, bởi vì con mà cô và chú của con, thậm chí còn có một số anh chị em của con cũng bị liên lụy, bị đuổi việc hoặc bị giáng chức, bọn họ đều phải nhận các hình thức trả thù khác nhau! Con đã trở thành tội nhân của nhà chúng ra rồi!”, người phụ nữ hét lớn với giọng nghiêm túc.
Anna cầm dao nĩa kinh ngạc nhìn mẹ mình.
Cuối cùng cô ta thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Hai người đều sửng sốt nhìn về phía cửa, mới phát hiện bố của Anna dẫn một đám người đi vào.
Dáng người của bố cô ta khá cao, tóc vàng, đeo kính râm, là một người vô cùng rắn rỏi.
Ông ta đi vào phòng, liếc nhìn Anna đang ăn, không nói gì mà đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống.
“Anna?”
Khi những người phía sau đi vào, tất cả đều không khỏi kinh ngạc.
“Mẹ kiếp, mày còn mặt mũi trở về hả?”
“Anna, mày có biết mày đã làm gì không? Mày có biết mày hại chúng tao thảm tới nhường nào không hả? Bởi vì mày mà tao mất công việc đã gắn bó suốt mười năm!”
“Mày là một con qủy được qủy Sa Tăng phái tới hả?”
“Mày đã đắc tội với ai, tại sao mày lại khiến chúng tao phải khốn khổ?”
“Con khốn thối tha này, mày quá ghê tởm!”
“Cút ra ngoài, mày không có tư cách ngồi ở đây!”
“Đúng, cút ra ngoài!”
Đám người họ hàng lần lượt chỉ trích Anna, cảm xúc của bọn họ đều có vẻ khá kích động.
Anna cũng không phải là một người tốt tính, cô ta nghiến răng, đứng phắt dậy ngay lập tức.
“Chú, cô, mọi người làm gì vậy? Đây là nhà của bố mẹ tôi, cũng là nhà tôi, các người không có tư cách bảo tôi rời đi!”
“Mày... Geno! Nhìn đứa con gái ngoan của anh đi! Nhìn nó xem! Nó định đối đầu với chúng ta sao?”, người cô đỏ mặt, tức giận nói với bố Anna ở bên kia.
Bố Anna ngồi ở trên ghế sô pha không nói gì cả, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.
“Bố...”, Anna sững sờ nhìn ông ta.
“Anna, con gái của bố, con vẫn luôn là niềm tự hào của bố, con vẫn luôn là như vậy, nhưng lần này, bởi vì sự tùy hứng của con đã khiến cả nhà phải hổ thẹn, thậm chí còn làm tổn hại đến những người trong nhà, con có biết không?” Geno khàn giọng nói.
“Con xin lỗi bố, con chỉ là...”
“Con không cần giải thích, đã có người nói hết mọi chuyện cho bố rồi, nếu là trước kia, cho dù con làm gì, bố đều sẽ tha thứ cho con, nhưng lần này, e rằng bố không thể chấp nhận chuyện mà con đã làm”.
Anna nghe vậy, đôi mắt xanh lam của cô ta hơi co rút lại, sau đó trở nên kích động, không thể tin được nói: “Bố, chẳng lẽ là bởi vì con từ chối yêu cầu nhàm chán của Cao Lam mà con phải gánh chịu hết tất cả những chuyện này sao? Con tưởng rằng gia đình của con sẽ hiểu cho con, con cứ tưởng bố con sẽ hiểu con, tại sao ngay cả bố cũng nói như vậy? Tại sao?”
Đôi mắt Anna đỏ bừng, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống gò má trắng nõn xinh đẹp của cô ta.
Nhưng giây tiếp theo, bố cô ta nói tiếp.
“Con gái, bố không phải vì chuyện này mà thất vọng về con, mà là vì con đã làm trái ngược với dự định ban đầu, con từ bỏ nền y học vĩ đại, con khiến nền y học nước ta không thể tiến thêm một bước, con gái của bố, bố không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận được!”
Nghe những lời này, Anna đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Bố, con không hiểu...”
Geno hờ hững nói: “Bản thảo của bác sĩ Howard là ước mơ của vô số người, vốn dĩ con có thể để nó nằm yên trên bàn của Hiệp hội Y tế, nhưng con đã không làm vậy. Thậm chí còn kéo cả gia đình xuống vực sâu, con gái, điều mà bố không cách nào tha thứ cho con không phải là con mang tới tổn thất cho nhà chúng ta, mà là sự dốt nát và ngu xuẩn của con khiến bố rất thất vọng...”
“Nhưng... Con là vì Đông y thần kỳ của Hoa Quốc... Con tin tưởng y thuật của bác sĩ Hoa Quốc sẽ có giá trị hơn nhiều so với bản thảo của bác sĩ Howard...”, Anna lên tiếng phản bác.
“Con đang nói đến bác sĩ Lâm trẻ tuổi kia sao? Cậu ta rất khá, danh tiếng của cậu ta đã truyền tới nước ta, tuy rằng chỉ có một số người biết, nhưng cậu ta có thể đạt đến trình độ này, xét về tuổi tác của cậu ta thì đã là rất ưu tú, nhưng vẫn chưa đủ, hơn nữa... cho tới bây giờ Đông y vẫn là nền y học không có căn cứ, con gái, tại sao con lại bị loại y thuật lang băm này mê hoặc?”
“Bố, Đông y không phải y thuật lang băm!”
“Anna, bố không muốn tranh luận với con”.
"Bố...”
“Để tránh mọi người tranh cãi với con, sau khi ăn xong đồ ăn trên bàn, con hãy đi ra ngoài đi”, Geno thấp giọng nói.
Những lời đuổi khéo này của ông ta là đang suy nghĩ cho Anna.
Nhưng lần này, ngay cả người bố luôn yêu thương Anna, cũng không còn gì để nói với cô ta.
Khuôn mặt nhỏ của Anna tràn đầy vẻ đau đớn và bất lực.
Cô ta đặt dao nĩa xuống, cúi đầu lặng lẽ đi ra khỏi nhà.
Không ai giữ cô ta lại.
Không ai ngăn cản cô ta.
Như thể sự rời đi của cô ta là việc đương nhiên.
Sau lưng chỉ có lời châm chọc của đám họ hàng.
Nó như một nhát dao đâm vào tim cô ta.
Sau khi bước ra khỏi nhà, cuối cùng Anna cũng không thể chịu đựng được nữa, cứ thế bật khóc thành tiếng.
Người qua đường lần lượt nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nhưng cô ta không quan tâm.
Cô ta khóc lóc rất thảm thiết, ruột gan đứt thành từng khúc...