Chương 660: Anh nghe em giải thích
“Mượn sao?”, Tô Nhu tưởng như ngất đi được. Mượn tiền mua xe? Lại còn mua siêu xe nữa? Điên rồi?
Người bình thường ai làm chuyện này chứ?
“Đang yện đang lành sao bác lại mượn tiền mua xe thế ạ? Mượn xong thì trả thế nào đây ạ?”, Tô Nhu thận trọng hỏi.
“Tô Nhu chắc không biết rồi? Con gái bác sắp trở thành ngôi sao lớn. Tới khi đó nó kiếm được cả chục triệu tệ, một chiếc xe này có là gì chứ? Trả được, không thiếu tiền đâu”, Lưu Mãn San cười đắc ý.
“Ngôi sao lớn ạ?”, Tô Nhu cảm thấy nghi ngờ.
Lâm Chính chỉ chau mày, cảm thấy hơi phản cảm bèn nói: “Tô Nhu, chúng ta về thôi”.
“Ồ! Cái thứ chó má này cũng ở đây à”, Lưu Mãn San giả vờ đến giờ mới phát hiện ra Lâm Chính và nói bằng giọng kỳ dị.
“Bác nói chuyện khách sáo chút?”, Tô Nhu trông rất khó coi.
“Con nhóc này, cháu còn chưa nhận ra bộ mặt thật của tên bỏ đi này à? Cậu ta chính là loại tạp chủng ăn nhờ ở đợ. Đầu tiên là bám lấy cháu, bắt cháu nuôi, giờ cháu sắp ly hôn thì cậu ta lại bám lấy con gái bác. Hừ hừ. Cái loại này đúng là mối họa mà. Cô khuyên cháu nên sớm ly hôn đi, nếu không sớm muộn cũng sẽ hối hận đấy”, Lưu Mãn San cười lạnh lùng.
“Bác…sao bác lại nói như vậy ạ?”, Tô Nhu tức tới mức thở dồn dập, mặt đỏ tía tai.
Lâm Chính cũng thấy bực bội. Anh có phải là cục đất đâu mà có thể chịu tức mãi được?
“Bác Lưu, từ đầu tới cuối tôi chỉ coi Tiểu Dư như là em gái, cũng không hề có ý nghĩ lệch lạc gì, mong bác đừng hiểu lầm. Ngoài ra, nếu tôi thật sự phải ăn bám thì cũng không ăn bám nhà này đâu? Các người nghĩ mình giàu sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Ấy cha! Già mồm phết nhỉ! Cậu có biết Tiểu Dư nhà tôi đã ký hợp đồng với đạo diễn rồi không?”, Lưu Mãn San cười lạnh lùng.
“Biết”, Lâm Chính nói.
“Biết mà còn dám ăn nói như vậy với tôi à? Đợi con gái tôi phất lên thì xem cậu thế nào”, Lưu Mãn San chỉ thẳng mặt Lâm Chính mà chửi.
“Vậy giờ cô ấy đã phất lên chưa?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Hừ! Cứ đợi mà xem! Tới khi đó đừng có tới nhà tôi đấy”, Lưu Mãn San trừng mắt, mặc kệ Tô Nhu. Bà ta ngồi vào chiếc xe Maserati rồi rời đi.
Hai người mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi bờ sông. Tô Nhu bắt xe về, bảo Lâm Chính về cùng nhưng anh từ chối.
Tô Nhu cũng biết tính khí của Trương Tinh Vũ. Lâm Chính mà về, chắc chắn sẽ bị chế nhạo nên cô cũng không miễn cưỡng. Cô chỉ nói: “Đợi em về giải thích rõ với bố mẹ thì anh về sau nhé!”
Lâm Chính vốn định nói rõ nhưng lại do dự rồi quyết định để hôm khác. Hai người tách ra, Lâm Chính quay về tập đoàn Dương Hoa. Lúc này, điện thoại của Tống Kinh gọi tới.
“Chủ tịch Lâm”, Tống Kinh nói giọng khúm núm. Đùa nhau chắc? Một sếp có trong tay cả tỷ tệ thì Tống Kinh lại dám đắc tội hay sao?
“Sao thế?”
“Là thế này chủ tịch Lâm, việc tuyển chọn cũng tương đối rồi. Giờ đang nghiên cứu kịch bản, tìm nhân vật phù hợp là có thể quay! Tôi định mời cậu chọn ngày mở máy, cậu thấy thế nào?”, Tống Kinh mỉm cười.
Lâm Chính im lặng rồi thản nhiên lên tiếng: “Được, chọn ngày hoàng đạo đi”.
“Dạ”, Tống Kinh gật đầu lia lịa. Đột nhiên, Tống Kinh nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Chủ tịch Lâm, còn có một chuyện tôi mong cậu nể mặt”.
“Chuyện gì?”
“Là thế này, Nam Thành định xây một khu phim trường. Phó hội trưởng Hiệp hội điện ảnh trong nước sẽ tổ chức triển lãm phim ở đây. Tối nay sẽ có một buổi tiệc. Tôi mời cậu có mặt. Ngoài ra những diễn viên đã được lựa chọn cho kịch bản bộ phim cũng xuất hiện. Tôi muốn nhân cơ hội này đánh bóng tên tuổi của họ một chút để quảng bá cho bộ phim mới. Không biết cậu có rảnh không?”
“Tôi không thích những chuyện đó, nhưng nếu đã nói vậy thì tôi sẽ đi. Gửi thiệp mời cho tôi là được”.
“Được được, chủ tịch Lâm. Cảm ơn cậu. Tới khi đó tôi sẽ cho người đón tiếp cậu nồng hậu”, Tống Kinh kích động lắm.
Lâm Chính tắt máy. Về tới công ty, Mã Hải bèn báo cáo sơ qua chuyện xảy ra ngày hôm nay ở công ty Duyệt Nhan cho Lâm Chính.
“Người đó tên là Hồng Cản, là người Yên Kinh. Hơn nữa có qua lại với nhà Tư Mã”, Mã Hải đưa một tập tài liệu tới trước mặt Lâm Chính, khẽ nói.
“Nhà Tư Mã hành động chưa?”, Lâm Chính liếc nhìn tài liệu, điềm đạm hỏi.
“Hành động rồi, nhà Tư Mã định đuổi người. Chúng tôi định ngăn lại…nhưng…rất khó…”, Mã Hải lộ vẻ khó xử.
“Tại sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Mối quan hệ của chúng ta, không bằng của nhà Tư Mã…”, Mã Hải do dự. Dù gì cũng là đại gia tộc ở Yên Kinh mà, đâu phải là thứ mà Dương Hoa có thể chống lại được.
“Tạo thế đi”.
Lâm Chính vứt tài liệu xuống bàn, thản nhiên nói: “Lập tức bảo Kỷ Văn đi xử lý, thu thập toàn bộ những thứ liên quan tới tội ác mà trước đây Hồng Cản đã làm, sau đó đưa cho bên tòa. Bảo họ tung lên mạng, để cả nước biết hành vi của Hồng Cản. Tôi muốn xem xem sau khi tất cả mọi người biết được tội ác của Hồng Cản thì nhà họ Mã sẽ xử lý như thế nào?”
Dùng dư luận xã hội sao? Mã Hải nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực: “Chủ tịch Lâm, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi xử lý ngay”.
Sau khi xử lý xong việc của Hồng Cản, Lâm Chính nhìn đồng hồ và một mình lái xe tới Nam Thành. Nam Thành đang do Từ Nam Đống quản lý. Giờ cũng thuộc phạm trù kiểm soát của tập đoàn Dương Hoa.
Anh tham gia buổi tiệc này thực ra không chỉ vì Tống Kinh mà còn vì Từ Nam Đống. Bởi vì phim trường này của Nam Thành do Từ Nam Đống bỏ tiền ra đầu tư. Lâm Chính suy nghĩ, cảm thấy Dương Hoa cũng có thể phát triển về lĩnh vực điện ảnh.