Lâm Chính nhìn Lý Hiểu Hồng quay lưng rời đi, hít sâu một hơi, ấn đường anh có chút đăm chiêu. Anh đương nhiên biết Hội trưởng Đại hội là kẻ không thể xem thường, nhưng lúc này anh không còn cách nào khác.
"Xem ra chúng ta căn phải chuẩn bị một chút", Lâm Chính lẩm bẩm.
Trở lại Tập đoàn Dương Hoa, Lâm Chính lập tức triệu tập người của mình và bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo.
Cùng lúc đó, đội Thiên Long ở Yên Kinh xa xôi cũng nhận được mệnh lệnh, bắt đầu chuẩn bị tới Giang Thành để bảo vệ Lâm Chính.
Trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Chính sống ẩn dật, ngoại trừ xứ lý công việc của công ty thì anh chỉ bế quan tu luyện, nỗ lực nâng cao thực lực. Anh biết rằng đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh như Hội trưởng Đại hội , bất kỳ sơ suất nào cũng có thể khiến anh rơi vào tình thế không thể cứu vãn.
Mà Giang Thành cũng vì chuyện của Lâm Chính mà trùng xuống. Bóng tối của Đại hội đần dần bao trùm toàn bộ thành phố, nhiều người dân bất đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Ngày thứ năm, đội Thiên Long đã tới Giang Thành.
"Chủ tịch Lâm phải không? Xin chào, tôi là trưởng đội Thiên Long. Tôi tên là Lý Huyền Long."
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác. bước vào văn phòng của Dương Hoa và đưa tay ra với Lâm Chính.
Lâm Chính đứng dậy bắt tay.
Chỉ cần một cái chạm nhẹ đã khiến Lâm Chính cau mày.
Đội trưởng Lý, hình như ông... không có tu vi?" Lâm Chính trầm giọng nói
"Không sai, tôi cũng chẳng có tu vi gì, tôi chỉ là một người bình thườn:
Lý Huyền Long bình tĩnh nói: "Nhưng thành viên trong đội của tôi đều có kỹ năng đặc biệt nên Chú tịch Lâm đừng lo lắng. Chuyện của cậu chúng tôi đều biết. Có đội Thiên Long của chúng tôi ở đây, sẽ không có. chuyện gì xảy ra với cậu đâu”
"Các thành viên trong đội đâu?”
Lâm Chính hỏi.
“Họ ở ngay đây"
Lý Huyền Long mỉm cười.
"Ồ?"
Lâm Chính nhìn xung quanh, dường như nhận thấy điều gì đó và cau mày.
"Không hề có chút khí tức nào... Nói cách khác, các thành viên trong đội không phải là võ giả..."
“Chủ tịch Lâm, tôi nghe nói cậu có một bộ phận đặc biệt ở Dương Hoa, do Từ Chính tiên sinh đứng đầu".
Lý Huyền Long cười hỏi.
"Ông biết Từ Chính sao?"
Ánh mắt Lâm Chính nheo lại.
"Tôi đương nhiên biết. Chính phủ sao có thể không để ý đến một thiên tài như Từ Chính tiên sinh kia chứ?"
Lâm Chính nghe vậy, lập tức hiểu ra điều gì đó Anh nhìn quanh văn phòng, bình tĩnh nói: "Xem ra các thành viên của đội Thiên Long không phải dùng vũ lực, mà là... công nghệ..."
"Một người tu luyện bao nhiêu năm mới có thể tung ra một đòn uy lực như bom nguyên tử? Sự tồn tại của công nghệ khiến người bình thường có được sức mạnh cường đại không gì sánh bằng, đồng thời khiến họ có được năng lực để cạnh tranh với cả thần linh! Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu là một cao thủ y võ mạnh mẽ, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ không đánh giá thấp sức mạnh của công nghệ!
Lý Huyền Long mỉm cười rồi từ trong túi móc ra một chiếc hộp vuông nhỏ.
Lâm Chính nhìn chiếc hộp vuông trong suốt, hơi thổ run run.
Bên trong chiếc hộp vuông có một quả cầu nhỏ trông giống như một hành tỉnh nhỏ. Xuyên qua chiếc hộp, Lâm Chính có thể cảm nhận được khí ý đáng sợ bên trong!
"Cái này là cái gì?"