Khoảnh khắc anh rời khỏi núi Thánh Huyền, Lâm Chính cảm thấy như có một gánh nặng nặng hàng chục triệu cân đang đè trên người mình.
Ánh mắt của đám cao thủ kia luôn theo dõi phía sau anh.
Hiển nhiên bọn họ đang chờ Lâm Chính thực hiện lời hứa, thả Gia Cát Xuyên đi.
Lâm Chính hơi buông lỏng tay.
"Anh đi được không?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Được".
Gia Cát Xuyên thở hắt ra, gật đầu.
Lâm Chính biết không căn thiết phải áp giải anh ta nữa.
Lâm Chính không nói gì, anh cùng Gia Cát Xuyên đi về phía con đường ngoài núi.
"Từ khi tham gia Đại hội đến nay tôi cũng có chút hiểu biết về lịch sử của Đại hội. Thế nhưng tôi chưa từng thấy ai điên cưỡng như cậu."
“Bây giờ không phải anh thấy rồi sao?"
"Lâm thần y, cậu biết hậu quả mà phải không?"
"Tôi đương nhiên biết, nhưng hậu quả này không hứ tôi muốn, mà là Đại hội ép tôi phải nhận lấy nó."
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Có điều, hậu quả này cũng có thể thay đổi."
"Cậu không làm lay chuyển ý chí của Đại hội được đâu."
Gia Cát Xuyên lắc đầu.
"Tôi không có ý định làm lay chuyển Đại hội, nhưng tôi muốn nói cho anh biết rằng dù tôi không thể lật đổ Đại hội, tôi cũng có thể khiến họ phải chịu kết cục cá chết lưới rách!
"Cậu có biết quy mô của Đại hội không?"
Gia Cát Xuyên không khỏi mỉm cười, nói tiếp: “Tôi nghĩ cậu nên cân nhắc sự an toàn của những người xung quanh mình! Đại hội đều biết rõ về cậu! Giang Thành, Dương Hoa, vực Diệt Vong, thậm chí cả thế lực của cậu ở nước ngoài, Đại hội đều biết cả. Chỉ cần họ muốn, tất cả những người có liên quan đến cậu sẽ đều biến mất. Kể cả những thông tin về cậu trên mạng internet cũng sẽ bị xoá toàn bộ. Cậu sẽ giống như bốc hơi khỏi trần thế, không ai hay biết. Để Đại hội làm được việc đó chỉ cần vài ngày. Cậu có hiểu không?”
Sức mạnh của Đại hội không chỉ giới hạn ở võ lực.
Có thế hoạt động ở Long Quốc lâu như vậy, bọn họ đương nhiên có mạng lưới quyền lực của riêng mình
Và đến nay mạng lưới này đã phát triển đến mức nào thì không ai biết,
Ngay cả Lâm Chính cũng không thể tưởng tượng được.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Gia Cát tiên sinh, anh nói cho tôi biết chuyện này, lẽ nào không sợ sau khi biết những thứ này tôi sẽ không chịu thả anh đi sao?"
"Cũng phải, có tôi ở đây thì Đại hội sẽ không ra tay với cậu"
"Vậy mục đích của việc này là gì? Không phải anh muốn thoát khỏi tôi càng sớm càng tốt sao?”
“Nếu tôi không nói cho cậu biết, thì cậu có thả tôi ra không?"
“Cũng phải"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi đã dám khai chiến với Đại hội thì đương nhiên trong tay cũng phải có vài quân bài. Thực ra tôi luôn biết rằng sẽ có ngày tôi phải chiến đấu với Đại hội. Nhưng thật không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy..”
"Kế hoạch của cậu bây giờ là gì?”
"Anh muốn giúp tôi?"
"Tôi chỉ muốn chứng kiến điều đó."
Gia Cát Xuyên khẽ mỉm cười, nhưng sâu trong mắt lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ
Lâm Chính không hiểu Gia Cát Xuyên đang nghĩ gì, nhưng anh biết, người có thể ngồi ở vị trí như vậy rong Đại hội tuyệt đối không phải là người bình thường.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Một lúc sau, một chiếc ô tô dừng lại bên đường.
"Lâm tiên sinh!"
Người lái xe bước ra ngoài.
Đây là người do Mã Hải phái tới.
“Lên xe trước đi."
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi ngồi lên xe.
Gia Cát Xuyên theo sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!