“Vẫn chưa bỏ cuộc sao?”
Gia Cát Xuyên lắc đầu, bình tĩnh nói: "Lâm thần y, đừng lấy sự bao dung của tôi đối với cậu làm căn cứ cho sự hỗn xược của cậu! Đối với tôi, cậu căn bản không phải đối thủ xứng tầm, tại sao còn phải khổ như vậy? Tôi nói rồi, nếu cậu đầu hàng, tôi sẽ cho cậu một bản án khoan hồng”.
“Cái gọi là khoan hồng này chỉ là phế tu vi của tôi thôi phải không?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Lâm thần y, cậu phải hiểu rõ tình hình của Đại hội chúng tôi. Bởi Đại hội là người duy trì trật tự cho thế giới. Mà để làm được điều này, chúng tôi phải loại bỏ tất cả những sự tồn tại có thể uy hiếp đến trật tự! ”
“Đó là trật tự, không phải các người”.
"Cậu sai rồi, chúng tôi chính là trật tự!”
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
"Việc bảo vệ và thiết lập trật tự chưa bao giờ dựa vào một nhóm người nào đó mà dựa vào tất cả mọi người. Cái gọi là trật tự trong miệng các người chỉ là những quy tắc do các người đặt ra vì lợi ích của mình mà thôi!"
Vừa dứt lời, Lâm Chính đột nhiên giơ cánh tay đâm máu của mình lên, vung về phía Gia Cát Xuyên.
Bùm!
Một vòng ánh sáng vàng rực rỡ nở ra từ cánh tay của anh, sau đó Hồng Mông Long Châm và số lượng lớn kim khí bay lên, điên cuồng đâm vào da thịt Lâm Chính.
Một luồng khí tức đáng sợ bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể Lâm Chính.
Cảm nhận được khí tức này, mọi người đều run rẩy.
“Đây là?"
Sắc mặt Gia Cát Xuyên cũng thay đổi.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt.
Khoảnh khắc Lâm Chính mở mắt ra, đôi mắt của anh trở nên sáng ngời như mặt trời thiêu đốt, giống như những vị thần chói mắt đến nỗi người khác không dám nhìn thẳng.
“Mắt Thiên Thần?”
Gia Cát Xuyên lập tức kêu lên thất thanh.
"Gia Cát tiên sinh, trận chiến giữa chúng ta bây giờ mới bắt đầu!"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó bật nhảy một cái, hóa thành một đạo kim quang lao về phía Gia Cát Xuyên.
Khí tức này đúng là mạnh đến nỗi khiến người ta phát sợ.
Gia Cát Xuyên con ngươi nheo lại, không dám lơ là dù chỉ một chút.
Anh ta nhanh chóng huy động năng lượng và hóa thành một lưỡng ánh sáng, đối mặt với Lâm Chính.
Hai người giống như hai thiên thạch, va chạm dữ dội trên không trung, làm phát ra tiếng nổ chói tai.
Sóng khí cuồn cuộn, bụi bặm bay tứ tung. Thu Tẩm Nhiễm, Lý Uyển Dung và Kiều Bất Dịch bị sóng khí đánh lui, không thể nhìn rõ tình hình trận đấu.
Nhưng lần này Lâm Chính không có chút lép vế nào.
Sức mạnh và tốc độ gần như ngang bằng với Gia Cát Xuyên!
"Đây chính là thực lực thực sự của Lâm thần y sao?"
Lý Uyển Dung đôi mắt đờ đẫn, lẩm bẩm.
“Không ngờ Lâm thần y lại có được mắt Thiên Thần. Nghe nói vật này có thể nhìn thấu vạn vật. Sự kết hợp giữa châm thuật và mắt Thiên Thần này quả thực không thể chê vào đâu được. Xem ra tiên sinh đã gặp phải đối thủ xứng tăm”.
Kiều Bất Dịch hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
"Chúng ta có nên tới hỗ trợ không?"
Thu Tẩm Nhiễm thận trọng hỏi.
“Không cần, nếu giờ chúng ta can thiệp, chỉ sợ tiên sinh sẽ tức giận. Chúng ta cứ đứng xem thôi. Đây là Đại hội, Lâm thần y dù có lợi hại đến đâu, cũng không thể gây ra sóng gió gì!”
Kiều Bất Dịch nói.
Mọi người đều gật đầu.
Mắt Thiên Thần mở ra, mỗi động tác của Gia Cát Xuyên trong mắt anh đều chậm lại, tựa như thời gian đang nằm trong sự khống chế của anh.
Lâm Chính trực tiếp bỏ thế thủ và chuyển sang tấn công Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên tuy chiêu thức kỳ dị huyền bí, uy lực kinh thiên động địa, nhưng khi đối mặt với Lâm Chính đang liều mạng như vậy thì vẫn có chút choáng ngợp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!