Kiều Bất Dịch lập tức dẫn đường, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung theo sau.
Đoàn người đi thắng vẽ phía cung điện trên đỉnh núi.
Đi không biết bao lâu, họ đã tới trước cửa cung điện.
Lúc này, trời đã tối.
Nhưng đỉnh núi Thánh Huyền lại sáng như ban ngày.
Xung quanh cung điện có những vòng sáng, những vòng sáng này dường như từ mặt đất bay lên, chiếu sáng toàn bộ thành trì. Nếu nhìn từ xa, ánh sáng này sẽ giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
"Đây là trụ sở của Đại hội sao?"
Lâm Chính lẩm bẩm.
"Nói đúng ra, đó là phần trước của trụ sở Đại hội chúng tôi”.
Thư ký Tiết mỉm cười và làm động tác mời: "Mời vào, Lâm thần y."
Lâm Chính gật đầu, không khách sáo bước vào.
Cung điện trống rồng, tuy sàn nhà trông giống như lát pha lê và các cây cột trông như được làm bằng vàng vô cùng sang trọng nhưng bên trong lại không có nhiều đồ trang trí.
Ở chính giữa cung điện có một người thanh niên mặc Đường phục, ngồi thiền trước bàn cờ,
Người thanh niên bất động giống như một pho tượng, trên người không toả ra nhiều khí tức, thoạt nhìn còn tưởng rằng đây chỉ là một người bình thường.
Nhưng trong mắt Lâm Chính, những thứ càng trông có vẻ tầm thường vô hại như vậy lại càng đáng sợ!
"Thưa tiên sinh, tôi đã đưa người tới rồi.”
Tiết Tùng bước tới và mỉm cười nói.
"Được rồi, ông đã vất vả suốt chặng đường, trước hết hãy đi nghĩ ngơi đi."
Người thanh niên mỉm cười đứng dậy rồi đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, lập tức trở nên cảnh giác.
Nhưng người thanh niên chỉ đưa tay ra.
Khi nhìn thấy điều này, anh nhận ra rằng mình đã quá căng thắng.
Anh lưỡng lự nhưng rồi cũng đưa tay ra bắt.
Không có gì khác thường cả, chỉ như một cái bắt tay bình thường.
"Lâm thần y có vẻ hơi căng thẳng. Không cần lo lắng, tôi mời cậu đến đây đơn giản chỉ để nói chuyện và làm sáng tỏ một số hiểu lầm. Chỉ vậy thôi!"
Người thanh niên mỉm cười.
"Anh là ai?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Haha, nhìn tôi kìa, tôi còn quên giới thiệu bản thân! Tôi là Gia Cát Xuyên, trong Đại hội chức vụ của tôi là Sơn chủ, nói dễ hiểu thì chính là quản gia của núi Thánh Huyền! Đương nhiên, thường ngày tôi cũng sẽ quản một số việc lặt vặt trong Đại hội. Hội nghị sắp tới mà Đại hội tổ chức, tôi cũng là một trong số những người chủ trì”.
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính sững lại
Một trong những người chủ trì sao?
Điều này cho thấy địa vị của người này trong Đại hội cao đến mức nào!
Một người đạt đến địa vị đó sao có thể trẻ như vậy?
“Thì ra là Gia Cát đại nhân, không biết Gia Cát đại nhân muốn gì ở ta”.
Lâm Chính bình thản đáp.
Lâm thần y, tôi đã nghe nói về mâu thuẫn giữa cậu và Người Dọn Dẹp. Còn về khế ước quyết chiến sinh tử kia, trên đường về Tiết đại nhân cũng đã báo lại với tôi qua điện thoại rồi. Tôi cảm thấy chuyện này nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ! Đương nhiên, tôi muốn xem đây chỉ như chuyện nhỏ, Lâm thần y nghĩ thế nào?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
"Gia Cát đại nhân, người ngay thẳng không nói lời lắt léo. Ngài muốn thế nào thì cứ nói thẳng đi."
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Lâm thần y đúng là làm việc gì cũng rất nhanh, như vậy rất tốt, tôi cũng sẽ không lãng phí thêm thời gian của cả hai nữa. Lâm thần y, tôi hy vọng cậu có thể giao khế ước sinh tử đó cho tôi, đõng thời xóa hết video ghỉ lại chuyện này. Như vậy có được không?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!