Nam Ly thành chủ cau mày, ông ta biết nỗi sợ hãi của những công nhân này không phải là không có căn cứ. Độ khó của việc khai thác mỏ Tử Thiên là ngoài sức tưởng tượng, những chiến binh như họ còn khó có thể khai thác được nữa là.
Làm thế nào có thể giúp những người này vượt qua nỗi sợ hãi của họ để tiếp tục khai thác bây giờ?
Nếu không có đội thợ chuyên nghiệp như họ đi khai thác, chỉ riêng Nam Ly thành chủ và những người khác sẽ không thể đáp ứng được mong đợi của Lâm Chính.
Họ nên làm gì?
Nam Ly thành chủ bối rối.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lớn vang lên.
“Mọi người đừng sợi Có tôi ở đây!"
Ngay khi có âm thanh phát ra, mọi người đều hướng mắt về phía nguồn phát ra âm thanh.
Họ nhìn thấy một bóng người cao lớn giống như thần thánh xuất hiện trên một tảng đá lớn.
Anh đứng đó lặng lẽ với đôi mắt sắc bén đang quét qua đám đông.
Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi biết mọi người đều là con người bằng xương bằng thịt, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vậy, nhưng tôi hứa sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người, để mọi người bình yên trở về. Tôi cũng hy vọng mọi người có thể giúp tôi, bởi vì việc khai thác này không phải vì lợi nhuận mà là vì hàng triệu sinh mạng. Nếu những khối quặng này không thể mang ra ngoài, vô số người sẽ chết! Tôi cầu xin mọi người hãy tin chúng tôi, hãy nỗ lực hết mình!”
“Gậu là ai..."
Ông lão ngạc nhiên nhìn người đàn ông.
“Tất cả mọi người có lẽ đều đã biết tôi”.
Người đàn ông khàn giọng nói: "Tôi là Lâm thần y!"
Giọng nói của anh dõng dạc và đầy kiên định, như thể nó có một sức mạnh kỳ diệu.
Mà ba chữ “Lâm thần y” càng khiến người ta yên tâm hơn, làm cho đám đông lập tức trở nên hưng phấn.
“Là Lâm thần y! Trời ạ, tôi nhớ ra rồi, là Lâm thần y!"
“Đúng, đúng, chính là anh ấy, khó trách nhìn quen như vậy!"
“Trời ơi, đúng là Lâm thần y, cuối cùng cũng gặp được người thật!"
“Giống hệt như trên TV, chính là anh ấy!"
Vô số người vui mừng reo lên.
Ông lão cũng nhìn anh, trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Đã đến đây, chúng ta không thể ra về tay không. Huống chỉ đây là sự ủy thác của Lâm thần y, chúng ta làm sao có thể phụ lòng cậu ấy được? Loại thuốc do Lâm thần y phát minh đã chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng cháu gái tôi. Cho dù hôm nay tôi có phải liều cái mạng già này, tôi cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Nói xong, ông lão quay lại nói với đội thợ: “Những người không sợ chết thì đi theo tôi. Những người hèn nhát cứ về nhà và vẫn được trả lương! Tôi không trách họ! "
“Ông chủ đang nói cái gì vậy! Chúng tôi theo ông nhiều năm như vậy mà còn sợ chết à?"
“Hai năm trước, vợ tôi khó sinh, nếu không có các thầy thuốc của học viện Huyền Y Phái giúp đỡ, vợ con tôi đã không còn. Chỉ riêng ân tình này đã đủ để tôi hy sinh cả mạng sống! "
“Anh nói đúng, làm việc cho Lâm thần y thì còn có gì phải lo lắng?"
“Đúng vậy đói!"
“Lên thôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!