“Việc... việc này không được. Lâm thần y, yêu cầu này của anh quá đáng quá rồi!
Người phụ nữ tóc dài lập tức phản bác.
“Ồ?”
Lâm Chính đôi mắt lạnh lẽo đáp: “Nói như vậy là cô từ chối sao? Thế nào? Các người đến giờ phút này vẫn cảm thấy mình có quyền từ chối à?”
Anh dứt lời, các cao thủ của liên minh Thanh Huyền đồng loạt bước tới, cướp lấy trang bị trên người đám người của Đại hội.
“Đừng có hỗn xược! Cút hết ra cho tôi!”
Người phụ nữ tóc dài tức điên lên, lập tức đá văng một người đàn ông đang tới gần.
Lâm Chính thấy vậy liền quay sang nháy mắt ra hiệu với một nữ cao thủ đứng gần đó.
Nữ cao thủ hiểu ý, đi về phía người phụ nữ tóc dài.
Người phụ nữ tóc dài nghiến răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Lâm thần y, anh có biết mình đang làm gì không?” “Đương nhiên là tôi biết”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Các người hết lần này đến lần khác mạo phạm tôi, hơn nữa còn xâm hại và phá hoại quy tắc của vực Diệt Vong. Các người phải tặng những trang bị này cho tôi như một cách để đền bù thiệt hại”.
“Đây rõ ràng là ăn cướp!”
Một kẻ giận dữ quát lên!
Giây tiếp theo, ánh mắt Lâm Chính lập tức nhìn về phía kẻ đó.
Bốp bốp!
Cao thủ đang đứng bên cạnh kẻ đó lập tức cho hắn hai cái bạt tai đau điếng.
“Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không nói bậy được. đâu nhé. Đây là thứ các người dùng để đền bù thiệt hại cho tôi, không phải là cướp”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Anh...”
Đám người của Đại hội tức muốn nổ phổi.
Khi đã lấy được tất cả trang bị, Lâm Chính mới định thả người.
“Nam Ly thành chủ, đích thân ông tiễn những vị khách quý này rời khỏi đây đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vâng thưa minh chủ!”
Nam Ly thành chủ cung kính gật đầu, sau đó quay sang nói với đám người kia: “Các vị, mời đi bên này”.
“Lâm thần y, tôi sẽ báo cáo lại sự thật với Đại hội”.
Người phụ nữ tóc dài như sắp nghiến nát hàm răng đến nơi.
“Vậy là tốt nhất, tuyệt đối đừng có phóng đại, bởi vì việc hôm nay tôi đã ghi lại rồi đấy!”
Lâm Chính thản nhiên đáp.
Người phụ nữ tóc dài siết chặt nắm đấm, giận dữ nhìn chằm chäm Lâm Chính rồi mới đưa người của mình rời đi trong cơn tức giận.
Một lúc lâu sau, Nam Ly thành chủ mới quay lại.
“Đi rồi à?”
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đi rồi”.
Nam Ly thành chủ gật đầu.
“Minh chủ, tại sao không giết bọn họ?”
Người bên cạnh không nén nổi tò mò cất tiếng hỏi. “Người của Đại hội đâu thể nói giết là giết?” “Chúng ta không sợ Đại hội”.
“Chẳng qua là anh chưa biết Đại hội có thể giở những thủ đoạn nào mà thôi”.
Lâm Chính lắc đầu khẽ đáp.
Đến tộc nhân Long Mạch tộc cũng bị bọn chúng đồ sát thì liên minh Thanh Huyền này làm gì có cửa chống lại Đại hội?
Ánh mắt của Lâm Chính dừng lại ở số trang bị vừa lấy được từ đám người của Đại hội. Anh lập tức gọi:
“Nam Ly thành chủi”
“Có thuộc hạ”
“Ông dẫn đầu một đoàn quân, đích thân đem những trang bị này đến núi Thiên Thần giao cho Từ Chính. Nói với anh ấy nhất định trong thời gian ngắn nhất có thể phải nộp lại cho tôi một bản báo cáo. Báo cáo đó phải cho tôi biết những thứ này rốt cuộc là gì!”
Lâm Chính nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc. “Tuân lệnh!”
Nam Ly thành chủ gật đầu, lập tức cho người khiêng mấy cái thùng ra, cẩn thận đặt từng món trang bị vào bên trong.
Sau đó, những món đồ này nhanh chóng được vận chuyển tới chỗ Từ Chính.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!