Lâm Chính lặng lẽ quan sát nhóm A Hải đã biến thành hoa máu, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Anh chưa bao giờ nhìn thấu được đại hội.
Đại hội trong lòng anh luôn luôn là người đặt ra quy tắc cho thế gian, duy trì trật tự thế gian.
Có thể làm được điều này thì thực lực bản thân bọn họ là không thể nghỉ ngờ.
Nhưng vì sao đại hội lại vô cớ giết người của Long tộc?
Vì sao nhóm người A Hải thất bại lại không hề do dự mà tự sát?
Bọn họ đang che giấu điều gì? “Sư phụ không sao chứ?”.
Thương Lan Phúc bước nhanh tới, nhìn Lâm Chính lo lắng hỏi.
“Tôi không sao”.
Lâm Chính lắc đầu, nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Người của Long tộc đâu?”.
“Đại nhân, chúng tôi ở đây!”.
Long Tiếu mặt mày suy sụp dẫn theo một nhóm người Long tộc nhếch nhác bẩn thỉu, thương tích đầy mình đi tới.
Có lẽ bọn họ rất tuyệt vọng, ánh mắt còn lộ ra nỗi sợ hãi sâu đậm.
Hiển nhiên, cảnh tượng các cao thủ của đại hội tàn sát bọn họ đã để lại nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong lòng bọn họ.
“Những người khác đâu?”.
Lâm Chính nhìn mấy người nhóm Long Tiếu, lên tiếng hỏi.
“Bọn họ chết hết rồi”.
Long Tiếu nghiến răng, siết chặt năm đấm, khàn giọng nói: “Những người đó đột nhiên xuất hiện, không nói lời nào đã ra tay với chúng tôi. Long lực của chúng tôi bị bọn họ khắc chế. Trước mặt bọn họ, chúng tôi hâu như không còn sức mạnh nào, bị bọn họ đồ sát! Long Kỳ và ông Hà bảo vệ cho chúng tôi rút lui... bị bọn họ giết chết rồi...
Nói đến đó, một vài người của Long tộc che mặt khóc.
Lâm Chính khó mà tưởng tượng được Long tộc xưng bá ở long mạch dưới lòng đất lại bị người khác tàn sát như vậy.
“Long lực bị khắc chế? Nói vậy là người của đại hội nắm rất rõ về long lực”.
Lâm Chính xòe tay ra, nhìn lòng bàn tay mình.
Nếu đại hội có thể khắc chế long lực một cách hoàn hảo, nói không chừng đại hội cũng có thể khắc chế được sức mạnh Tổ Long của anh.
Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, không có gì là vô địch tuyệt đối.
Hiện nay mối quan hệ giữa Lâm Chính và đại hội còn tính là hòa bình.
Nhưng những chuyện anh từng làm đủ để khiến đại hội xem anh là kẻ địch số một.
“Xem ra phải chuẩn bị tốt từ trước”.
Lâm Chính lẩm bẩm.
Anh không hi vọng mình đối đầu với đại hội.
Thế lực của đại hội quá lớn quá mạnh mẽ, sâu không lường được, một mình anh đối phó với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Cần phải nghĩ cách nắm rõ nội tình của đại hội mới được.
Lâm Chính quay đầu nhìn Long Tiếu.
“Có biết bọn họ làm sao vào được long mạch dưới lòng đất không?”.
“Không bi Long Tiếu lắc đầu.
“Gó khi nào bọn họ vào từ nơi bị phong ấn trong Long Điện không?”.
“Có lẽ không phải, chỗ phong ấn hoàn toàn không có tổn hại gì. Nếu bọn họ đến bằng lối đó, chúng tôi đã phát hiện được”.
Long Tiếu đáp.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.