Nhìn thấy Long Phạm như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Long... Long Phạm đại nhân?” Có người thận trọng bước tới, run rẩy gọi. “Uống... mau uống đi..."
Long Phạm vừa uống đan dược, vừa nói một cách mơ hồ.
Mọi người đều do dự. Phế bỏ long lực? Bọn họ đành lòng từ bỏ sao?
Nhưng Long Kỳ hiểu rằng, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Lâm Chính rồi.
Lâm Chính có thể không diệt Long tộc, nhưng điều kiện là Long tộc không được uy hiếp tới anh.
Bây giờ Lâm Chính tới đây cũng chỉ là để tiêu diệt hoàn toàn tai họa ngầm này.
“Các anh em, các người nghe tôi khuyên một câu, mau uống đi, tu vi mất đi thì còn có thể luyện lại, nhưng nếu mà mất mạng thì... chẳng còn cái gì cả”.
Long Kỳ thấp giọng, nghiến răng nói.
Ngay khi lời này vừa dứt, Lâm Chính đã kích hoạt sức mạnh long tâm.
Chỉ trong chốc lát, một luông sức mạnh bá đạo vô song thổi qua bốn phía và bao trùm lấy tất cả mọi người trong nháy mắt.
Mọi người đột nhiên run lên bần bần, hoảng sợ nhìn Lâm Chính, vẻ mặt rất khó coi.
Bây giờ bọn họ cuối cùng đã hiểu tại sao Long Phạm lại đâu hàng như vậy.
Uy lực mà sức mạnh này mang lại hoàn toàn không phải là thứ bọn họ có thể chống lại được.
Không uống thì chỉ có chết!
Kết quả là, mọi người bất chấp nhặt viên thuốc dưới đất lên, do dự một lúc rồi mới nuốt vào bụng.
“Vào trong!”
Lâm Chính không hề để ý tới đám người Long tộc đó, bình tĩnh nói rồi đi thẳng vào bên trong.
Tất cả mọi người đều làm theo.
'Trong không gian mở ở trung tâm, phía trước Long Điện, tất cả người Long tộc đều tập trung lại đây.
Nhưng bây giờ người Long tộc chỉ còn lại chưa tới một nghìn người.
Thảm họa trước đó đã khiến cho người Long tộc hoặc chết, hoặc bỏ chạy. Một bộ tộc vinh quang đã sụp đổ trong nháy mắt. Long Tiếu mặc một bộ áo choàng huyết long, chắp tay đứng trên tế đàn, nhìn về phía những người trong tộc ở xung quanh với ánh mắt kiên định.
Hắn không đời nào cho phép Long tộc sụp đổ như thế này được.
Vậy nên, hắn cần phải chấn hưng lại hào quang của Long tộc!
Long tộc không thể sống thiếu Long Tử, vậy hắn sẽ trở thành Long Tử, trở thành vị thần của Long tộc, dẫn dắt mọi người leo lên đỉnh cao như diều gặp gió!
“Bắt đầu đi!”
Long Tiếu lạnh lùng hét.
“Tuân lệnh, Long Tử đại nhân!”
“Dâng tế phẩm!”
“Dâng tế phẩm!”
Khi tiếng la hét lan rộng, rất nhiều bóng người đang bước tới trên con đường trống bên ngoài.
Những bóng người đó đều là đàn ông, đàn bà, già trẻ lớn bé, tất cả đều mặc quần áo rách rưới, thân đầy vết thương.
Tay của bọn họ đều bị xích lại và kéo vào bên trong bởi một sợi xích vàng.
Rất nhanh chóng, những người này đã bị kéo tới trước tế đàn.
Tổng cộng có hơn ba nghìn người.
Mảnh đất vốn trống trải bây giờ đã trở nên rộn ràng nhốn nháo với dòng người chen chúc xô đẩy.
Long Tiếu nhìn hơn ba nghìn người này, ánh mắt hơi do dự, nhưng rất nhanh đã tràn đầy kiên định.
“Đại nhân, tha mạng! Tha mang cho chúng tôi!” “Long Phong Thành bọn tôi không có thù oán gì với các người, tại sao các người lại tàn sát Long Phong
Thành chứ?”
“Các người bắt chúng tôi đến đây, rốt cuộc là định làm cái gì?”
“Các người rốt cuộc là ai?
Những âm thanh hoảng sợ và tức giận vang lên.
Có người phản kháng, có người xin tha, có người khóc thút thít, có người mắng chửi ầm ï.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!