Long Tu tập trung vào việc chiếu tướng, không thể lo cho sự sống chết của đám người Long tộc, bọn họ bị ép tới một góc, không còn đường lui, cứ chống chọi như vậy một lát, toàn quân đã bị diệt, tất cả đều chết không toàn thân...
Vẻ mặt Long Tu vô cùng bình tĩnh, trên mặt không nhìn rõ vui buồn.
Nhưng sắc mặt của đám người Thu Ngạn còn ở bên ngoài đã hoảng sợ, kinh hãi vô cùng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lông mày Long Tu hơi động đậy.
Ông ta không quan tâm sự sống chết của những người này, nhưng cũng coi trọng lòng người.
Nếu mất lòng người, ít nhiều cũng có ảnh hưởng với ông ta.
“Sức mạnh của Long Tu đại nhân đã phá được cơ quan Long Cung, đúng là không ai sánh bằng, các người còn chờ gì mà không nhanh chúc mừng Long Tu đại nhân đi?”
Diệp Viêm quét mắt qua đoàn người Thu Ngạn, lạnh nhạt lên tiếng.
Vừa dứt lời, đám người Thu Ngạn đều run rẩy, cũng không dám nhiều lời vô nghĩa, vội vàng quỳ xuống đất, hành lễ với Long Tu
“Chúc.... Chúc mừng Long Tu đại nhân...
Mọi người run run lên tiếng, cả đám đều sợ hãi chưa tỉnh táo được.
Nhưng cảnh tượng này, lại cho Long Tu chút trấn an.
Ông ta biết cho dù trong lòng những người này sợ hãi, nhưng cũng không dám oán hận câu nào.
“Cậu tên là gì?”
Long Tu nhìn Diệp Viêm, nhàn nhạt hỏi.
“Bẩm đại nhân, tôi là Diệp Viêm”.
“Diệp Viêm? Không tệ, không tệ!”
Trong mắt Long Tu tràn đầy vẻ tán thưởng: “Cậu rất thông minh linh hoạt, tôi thích, tôi sẽ nhận cậu làm đồ đệ, cậu cảm thấy thế nào?”
Diệp Viêm nghe xong, lập tức quỳ gối xuống: “Sư phụ, xin nhận của đồ đệ một lạy!”
“Ha ha ha ha ha ha, tốt, tốt! Rất tốt! Đồ đệ ngoan, mau đứng lên!”
Long Tu cười ha hả, dáng vẻ được trấn an, gật đầu liên tục nói: “Con đã là đồ đệ của sư phụ thì hãy mau chóng tiến vào bàn cờ, trợ giúp sư phụ, đi bắt giết tên khốn kia! Không phải con có thù oán với người kia sao? Đợi sư phụ bắt được hẳn, sẽ giao cho con xử lí”
“Cảm ơn sư phụ”.
Diệp Viêm ôm quyền, sau đó thả người, nhảy vào bàn cờ, không hề do dự.
“Các người còn đứng ở ngoài làm gì? Tiến vào hết cho tôi
Long Tu nhìn về phía đám người Thu Ngạn, lạnh lùng hô.
“A”
Đám người Thu Ngạn sợ tới mức hồn vía đều lên mây, nhưng uy nghiêm của Long Tu vẫn còn đó, dù bọn họ không hề muốn, bây giờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhảy vào trong.
Ai nấy đều thấp thỏm lo sợ.
Vừa nấy Long Tu có thể hy sinh những Long võ giả kia, ai biết tiếp theo người hy sinh có phải bọn họ không?
Giờ khắc này Thu Ngạn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Viêm.
Nếu Long Tu chết trong bàn cờ này, bọn họ vẫn còn có đường sống.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích.
“Các người đi vào trước!”
Long Tu nhìn đám người Thu Ngạn, sau đó chỉ vào lối vào tầng bốn.
“Vâng... Vâng... Đại nhân...” Mọi người run rẩy đi vào trong.
Bước vào tầng bốn không có gì xảy ra cả.
Dù vậy nhưng đám người Thu Ngạn vẫn vô cùng cẩn thận.
“Động tác nhanh lên một chút, đối phương bố trí bãy cải tạo cơ quan cũng cần thời gian, nếu chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian trên đường, ngược lại sẽ cho hắn thời gian đi cải tạo cơ quan, khi đó dù chúng ta muốn vào trong, sẽ càng khó khăn hơn!”
Diệp Viêm thấp giọng quát.
“Nói có lí lắm!”