Nghe được lời đó, tất cả bọn họ sửng sốt, đồng loạt nhìn Lâm Chính với vẻ mặt khó tin.
Cô gái tóc bạc sửng sốt.
'Thu Ngạn và Long Thăng hít một hơi, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
“Lâm đại nhân, anh nói vậy... là ý gì?”.
'Thu Ngạn ngạc nhiên lên tiếng.
“Người của bọn họ vô cớ sát hại anh em của tôi, người của anh thì làm người quan trọng của tôi bị thương, bây giờ tôi muốn lấy chỗ này làm vật bồi thường cho tôi và người thân bạn bè tôi, không vấn đề gì chứ?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Thu Ngạn nghe xong mặt tái mét.
Không phải Lâm Chính đã trả thù xong rồi sao?
Đám người sát hại Huyền Thông lúc trước đều bị Lâm Chính xử quyết, đám người Thu Ngạn không dám nói gì.
Bây giờ Long Thăng bị chém một tay đã đành, thậm chí còn bị Lâm Chính ép cúi đầu.
Hắn là em nuôi của Long Tử!
Trong Long tộc, hắn là nhân vật quyên cao chức trọng, không hề tầm thường.
Bây giờ Lâm Chính vẫn không thỏa mãn, còn đòi long mạch.
“Lâm đại nhân, không thể được! Tuyệt đối không thể! Nếu không còn long mạch, anh có biết chuyện này có ý nghĩa gì với chúng tôi không? Hơn nữa, anh dám nhắm tới đồ của Long tộc, Long tộc sẽ không tha cho anh đâu! Lễ nào anh thật sự muốn đối đầu với Long tộc?”.
'Thu Ngạn hét lên bằng giọng khàn khàn.
“Cho dù tôi không lấy long mạch này, Long tộc các người có tha cho tôi không?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
'Thu Ngạn ngập ngừng, im lặng một lúc không nói lời nào.
Hiển nhiên, hắn cũng đã nhìn ra Lâm Chính không ngốc, chút tâm tư của mình đã bị Lâm Chính nhìn thấu.
“Lâm đại nhân, có vài chuyện không phải tôi muốn, nhưng anh phải hiểu, Long tộc chúng tôi tung hoành ở long mạch dưới lòng đất đã hơn nghìn năm. Trong nghìn năm nay, người như anh chỉ có một”.
'Thu Ngạn nói.
“Nếu Thu Ngạn đại nhân đã nói đến mức đó, tôi nghĩ anh cũng hiểu ý đồ của tôi khi lấy nơi này chứ?”.
Lâm Chính nói.
“Lâm đại nhân, long mạch này chắc chăn không thể giúp anh chống đỡ với Long tộc. Long tộc phát triển đến nay đã hơn nghìn năm, chút sức mạnh này chỉ như muối bỏ biển!".
'Thu Ngạn lắc đầu.
“Dù sức có nhỏ nhoi, gặp bất công, gặp bất bình, gặp khó khăn và hiểm trở cũng sẽ không lùi bước. Chúng tôi yếu đuối không phải cái cớ để sợ hãi!".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
'Thu Ngạn hít sâu một hơi, biết Lâm Chính đã hạ quyết tâm, thế là không nói gì nữa.
“Đi thôi.
Thu Ngạn nói.
“Cái gì?".
“Anh Thu Ngạn... cứ nhường cho bọn họ vậy sao?”. “Nếu để cấp trên biết, chúng ta sẽ tiêu đời!”.
“Thu Ngạn đại nhân, không thể!”.
Bọn họ sốt ruột, nhao nhao phản đối.
Nhưng Thu Ngạn không quan tâm, quay người rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!