Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của Lâm Chính, trong lòng đám người bảo vệ Long tộc đều run sợ, da đầu tê dại.
“Rốt cuộc thực lực của người này là gì? Tại sao long lực của ông ta lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ... ông ta đã hấp thụ một đoạn sức mạnh long mạch hoàn chỉnh?”
Một người bảo vệ Long tộc run giọng hô.
“Không có khả năng!”
Đoàn trưởng gian nan đứng dậy, thấp giọng gào. rống: “Tuyệt đối không có khả năng... Trong truyền thừa ngàn năm của người Long tộc, đến nay chưa xuất hiện người nào có thể hấp thụ cả một long mạch, sao ông ta có thể làm được? Chuyện người Long tộc không làm được, tộc khác càng không thể làm được!”
Đoàn trưởng là một người cực kì tự phụ, ông ta cũng thấy kiêu ngạo vì thân phận của bản thân mình.
Ông ta tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào ưu tú hơn người bảo vệ Long tộc được tồn tại.
“Đoàn trưởng, chúng ta đấu với người này e rằng sẽ rất khó, hay là trước mắt cứ phòng thủ, đợi mấy người Thu Ngạn đại nhân tới, chúng ta sẽ liên thủ tấn công, chắc chắn người này sẽ thua!”
Một người nói.
Nhưng lúc này Đoàn trưởng hoàn toàn không nghe lọt tai.
“Trăm ngàn năm nay, người bảo vệ Long tộc sao có thể để người khác đánh tới đánh lui, sao có thể sợ người khác? Không lùi! Tôi nói rồi, hôm nay không giết được người này, tôi thê không bỏ qual”
Nói xong, Đoàn trưởng lại rống giận, long lực trên cơ thể càng mênh mông, những mảnh vảy rồng bao trùm người ông ta từ trên xuống dưới, bộ dạng càng thêm dữ †ợn, càng khủng bố hơn.
Mọi người thấy thế, biết không khuyên được Đoàn trưởng, chỉ đành căng da đầu chém về phía Lâm Chính.
“Xông lên!”
Lâm Chính hừ lạnh, ý chí chiến đấu làn tràn, cơ thể nhảy vọt, cách không khí chém kiếm về phía người xông tới.
Leng keng!
Long lực bám vào cây kiếm bắn ra một dòng kiếm khí khủng bố.
Nhưng khi kiếm khí kia sắp tới gần người bảo vệ Long tộc, đột nhiên biến thành một móng vuốt rồng, hung hăng xé nát.
“A”
Người kia hoảng hốt, vội vàng né tránh, nhưng không còn kịp nữa.
Rầm rầm! Bị kiếm khí xé nát ngay tại chỗ.
Máu tươi trong nội tạng bắn tung tóe ra ngoài không khí.
“Thiên Long Kích!” Hai mắt Đoàn trưởng đỏ ngầu, rít gào một tiếng, long lực quanh thân hóa thành một đầu rồng màu vàng, đâm về phía Lâm Chính một cách tàn nhãn.
Lúc tới gần hơn, đầu rồng há to miệng, cắn về phía này.
Lâm Chính đặt ngang kiếm để ngăn cản.
Rầm!
Long lực ghê gớm khiến thân Tuyệt Thế Tà Kiếm rung chuyển, thân thể của Lâm Chính cũng run rẩy điên cuồng không ngừng, lui về phía sau rất nhiều.
Xem ra uy lực khi Đoàn trưởng muốn liều chết một trận bộc phát ra, đúng là mạnh mẽ tới mức khiến người †a không thể tưởng tượng được.
"Cơ hội tốt!"
"Mọi người cùng xông lên!"
Đám người bảo vệ Long tộc khác thấy công kích của Đoàn trưởng có hiệu quả, lập tức xông lên bao vây!
"Cửu Nhai Thiểm!"
"Tường Long Trảm!"
"Thiên Địa Du Long Phát"
Một cú công kích hung ác vọt tới.
Lâm Chính nhanh chóng tránh khỏi Đoàn trưởng, vội vàng ngăn cản.
Nhưng Đoàn trưởng đánh tới điên cuồng, không cho Lâm Chính một cơ hội thở dốc nào.
"Không hay rồi! Nếu tiếp tục như vậy, long lực của anh Lâm sẽ hao hết!
Sắc mặt Mị Mộng thay đổi, thất thanh hô.
"Mặc dù thực lực của Lâm đại nhân mạnh hơn bọn họ, nhưng chung quy chỉ có một người, chỉ trách chúng †a quá vô dụng!"
Ngự Bích Hồng cắn chặt hàm răng, phẫn hận khẽ nói.