Dường như cả thế giới đều rung chuyển.
Vô số xích đá đáng sợ khủng bố dâng trào như rồng, lao về phía Lâm Chính.
Những xích đá này đã nhốt người lại, chúng khổng lồ như lũ lụt thú dứ, hoàn toàn có thể đâm nát người khác.
Sắc mặt Lâm Chính căng thẳng, lập tức né tránh trái phải.
Nhưng xích đá lao tới đếm không hết, toàn bộ mặt đất trung tâm của Long Tâm Thành đều bị xích đá phá vỡ, thành trì biến thành những mảnh nhỏ, bụi đất đây trời, đã vụn bay loạn.
Giờ phút này tòa nhà treo thưởng nguy nga tráng lệ giống như một con thuyền nhỏ bé trong bão táp, lay động điên cuồng.
Toàn bộ cảnh tượng, long trời lở đất! Lâm Chính né tránh không ngừng.
Nhưng dù có thể né tránh xích đá, sức mạnh của những xích đã vấn khiến thân thể Lâm Chính không nghe khống chế, cơn gió khủng bố điên cuồng vụt vào máu thịt của Lâm Chính.
Qua vài lần như vậy, chỉ sợ chẳng cần chạm vào xích đá, thân thể Lâm Chính cũng bị sức mạnh này đánh thành những mảnh nhỏ.
Trấn Ngục Võ Thần đứng trước mặt vô số xích đá này, biểu cảm vui vẻ cuồng nhiệt đầy ý cười, xuyên qua xích đá nhìn chằm chằm Lâm Chính như đang ngắm một kiệt tác.
Tiếu Thiên Võ Thần nghẹn họng nhìn ngơ ngác.
“Võ... Võ Thần Kỹ? Đây mới là thủ đoạn mà Võ Thần chân chính nên có sao?”
“Thực lực của Trấn Ngục Võ Thần đã mạnh tới mức độ này rồi à?”
Trên tầng cao nhất của tòa nhà treo thưởng, đôi mắt Mộ Dung Tùng trừng lớn, nỉ non ngơ ngác.
“Chủ tịch, chỉ sợ nếu Trấn Ngục Võ Thần muốn giết chúng ta, hoàn toàn không cần tiến vào đây, ông ta ở ngoài, dùng tay không cũng đủ phá hủy cả tòa nhà rồi!”
Đặng Mão sợ hãi vô cùng, lúc nói chuyện cũng run rẩy.
Mộ Dung Tùng phục hồi tinh thần, chìm vào im lặng.
Ông ta cũng không phải kẻ ngốc, với thủ đoạn này của Trấn Ngục Võ Thần, có bao nhiêu kẻ bị mù đâu.
Lần này đối phó với Trấn Ngục Võ Thần, hoàn toàn không thể dựa vào số người cùng phương pháp được.
Lực chiến đầu của người này, đã vượt qua sự hiểu biết của mọi người ở long mạch dưới lòng đất.
Cân nhắc nhiều lần, sắc mặt Mộ Dung Tùng trầm xuống: “Bảo mọi người chuẩn bị!”
“Chủ tịch, ông định đi giúp cậu Lâm à?”
Đặng Mão vui mừng, vội vàng nói.
“Không”.
Mộ Dung Tùng lại trầm xuống: “Tôi thấy Lâm Chính vẫn có thể chiến đấu tiếp, cứ để cậu ta và Trấn Ngục đánh một trận, làm giảm bớt khí lực của Trấn Ngục, như
thế khi chúng ta ra tay, mới có phần thắng”.
“Nhưng nếu như vậy, chẳng phải cậu Lâm sẽ dữ nhiều lành ít sao?”
Đặng Mão ngơ ngác nói.
“Ngay khi cậu ta trêu chọc Trấn Ngục, cậu ta cũng là người chết rồi, đây không phải chuyện tôi hay ông có thể thay đổi”.
Mộ Dung Tùng lắc đầu nói.
Sắc mặt Đặng Mão không tự nhiên lắm, môi dưới ngập ngừng, không hé răng.
Người người chấn động, hoảng sợ tuyệt vọng. Đúng lúc này.
Rầm!
Một tiếng vang nặng nề phát ra.
Chỉ thấy xích đá to lớn khổng lồ đâm thật mạnh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính muốn tránh cũng không được, bất đắc dĩ đành dùng Tuyệt Thế Tà kiếm, ngăn cản đồ vật khổng bố đánh úp tới.
Lực đánh mạnh mẽ của xích đá khiến người ta giận sôi.
Mặc dù trước đó Lâm Chính đã phòng ngự, nhưng vẫn không thể ngăn cản sức mạnh này hoàn toàn.