Nghe bà tổ Huyết Đao nói xong, Lâm Chính sửng sốt.
“Tôi? Tai họa sắp đến?”.
Lâm Chính một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nở nụ cười: “Sao bà lại nghĩ như vậy? Không tôi vừa mới trừ hậu họa rồi sao?”.
Thi thể của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần còn đang ở phòng bế quan, Diệp Viêm còn bị Trấn Ngục Võ Thần truy sát, không còn uy hiếp nào đối với anh, sao lại có tai họa được?
“Lâm đại nhân, tôi hỏi cậu, cậu có từng gặp Trấn Ngục Võ Thần chưa?”.
“Vì sao bà lại hỏi như vậy?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi nghe nói khi ba vị Võ Thần đó chết, Trấn Ngục Võ Thần đến nơi đầu tiên. Nếu Lâm đại nhân nhặt xác cho Thương Lan và Thái Thiên thì rất có khả năng đã gặp được Trấn Ngục Võ Thần”.
“Có liên quan gì sao?”.
“Đương nhiên là có”.
Bà tổ Huyết Đao lắc đầu: “Trấn Ngục Võ Thần đến đây là vì thi thể và truyền thừa của ba vị Võ Thần, cho nên ông ta sẽ hỏi cậu về tình hình của ba thi thể. Đương nhiên bất cứ người bình thường nào cũng sẽ nói sự thật, nhưng Lâm đại nhân sẽ nói cho Trấn Ngục Võ Thần rằng Diệp Viêm đã cướp đi truyền thừa và thi thể của ba vị Võ Thần”.
Lâm Chính im lặng.
Thật ra không phải anh không nói, mà là Huyền Thông đã nói thay bọn họ.
“Diệp Viêm chết là cái chắc”.
Bà tổ Huyết Đao thở dài: “Cuối cùng rồi bốn vị Võ Thần sẽ dồn sự chú ý lên người cậu. Lâm đại nhân, cậu sắp bị bốn vị Võ Thần nhắm đến rồi!".
“Bà nói gì?”. Lâm Chính ngạc nhiên.
“Trấn Ngục Võ Thần dễ lừa, ông ta bế quan quanh năm chỉ truy cầu võ lực, không mấy thấu hiểu chuyện đối nhân xử thế, nhưng Tiếu Thiên Võ Thần thì khác. Ông †a có một loại chiêu thức có thể thấu hiểu lòng người tên là Tuyệt Kỹ Linh Tê. Một khi ông ta tìm được Diệp Viêm thì chắc chắn sẽ biết được Diệp Viêm không lấy thi thể của Thương Lan và Thái Thiên, hỏi đến thì Diệp Viêm chắc chắn sẽ khai ra cậu, bốn vị Võ Thần sẽ nhắm tới cậu”.
“Lâm đại nhân, Trấn Ngục Võ Thần, Tiếu Thiên Võ Thần, Bôn Lôi Võ Thần và Huyết Đồ Võ Thần đều là Võ Thần lâu năm ở long mạch dưới lòng đất. Thực lực của Ám Thiên, Thương Lan và Thái Thiên đều thua xa bọn họ. Bốn người hợp sức đủ để làm điên đảo toàn bộ long mạch dưới lòng đất. Cậu làm sao chống đỡ được?”.
Bà tổ Huyết Đao nghiêm túc nói.
Lâm Chính nghe xong, ánh mắt nghiêm túc, hồi lâu không nói.
Anh không ngờ việc này lại nghiêm trọng như vậy, cũng không ngờ bà lão được mình cứu vớt từ ranh giới của cái chết, còn chưa rời khỏi tòa nhà treo thưởng mà đã có cái nhìn thấu triệt như vậy...
“Tiền bối cao kiến, vãn bối khâm phục!”.
Lâm Chính chắp tay đáp.
“Lâm đại nhân đừng khách sáo. Tuy tôi không phải Võ Thần, nhưng chỉ còn cách Võ Thần một bước. Cả đời tôi sống trong bóng râm của những Võ Thần đó, tất nhiên hiểu rõ bọn họ”.
“Vậy tiền bối có cách nào cứu vãn không?”.
Lâm Chính hỏi.
Bà tổ Huyết Đao đã lên tiếng thì chắc chắn đã nghĩ sẵn cách đối phó, không thì đã không hẹn Lâm Chính đến.