Mọi người nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy linh hồn run rẩy.
Ám Minh Nguyệt vội vàng dập đầu nói: “ẩm báo Trấn Ngục Võ Thần đại nhân! Thương Lan, Thái Thiên đã chết, bố tôi... bố tôi cũng đã qua đời..."
“Bố?”
Trấn Ngục Võ Thần lạnh lùng nhìn Ám Minh Nguyệt: “Gô là ai?”
“Báo cáo đại nhân, tôi là Ám Minh Nguyệt, con gái của Ám Thiên Võ Thần...”
Ám Minh Nguyệt khế nói, giọng nói hơi nghẹn ngào.
“Thì ra là vậy”.
Trấn Ngục Võ Thần gật đầu: “Tôi nhớ quả thật Ám Thiên có một đứa con gái, không ngờ đã lớn như vậy, đúng là thời gian thấm thoắt thoi đưa, cảnh còn người mất, tôi chỉ mới bế quan mười năm, vừa mới xuất quan mà ba vị Võ Thần đã không còn...”
Nói đến đây, Trấn Ngục Võ Thần liếc nhìn mọi người: “Sao bọn họ lại chết?”
“Chém giết lẫn nhau, sau đó bị chúng tôi tiêu diệt”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật sao? Xem ra bọn họ không hề có ý thức đề phòng, chỉ có thể nói là tự mình chuốc lấy!”
Trấn Ngục Võ Thần lắc đầu, bình tĩnh nói: “Vậy thi thể và truyền thừa của bọn họ đâu?”
Vừa dứt lời, hô hấp của mọi người trở nên căng cứng.
“Đầu bị người tên Diệp Viêm lấy mất rồi!”
Lúc này, Huyền Thông đột nhiên hét lên.
“Diệp Viêm?”
Trấn Ngục Võ Thần cau mày: "Đó là ai?"
“Báo cáo Trấn Ngục Võ Thần đại nhân, Diệp Viêm là đệ tử của bố tôi, bố tôi coi anh ta như con, muốn để lại toàn bộ truyền thừa cho anh ta, nhưng anh ta lòng lang dạ sói, thèm muốn máu thịt của bố tôi. Anh ta tỉnh thông một loại tà thuật, có thể cấy ghép cơ thể người khác vào cơ thể của mình, vì vậy anh ta nhân lúc bố tôi bị thương nặng, đột nhiên ra đòn hiểm, giết chết bố tôi, cướp máu thịt của bố tôi, anh ta còn cướp thi thể của Thương Lan đại nhân và Thái Thiên đại nhân, rồi bỏ trốn!”
Ám Minh Nguyệt vừa kể vừa khóc.
Lâm Chính đứng bên cạnh ngơ ngác.
“Còn có chuyện này sao?”
Trấn Ngục Võ Thần rất kinh ngạc.
“Đại nhân, tà thuật của Diệp Viêm vô cùng tà mị, một khi hấp thụ máu thịt của ba vị Võ Thần, thực lực của anh ta không người nào có thể sánh bằng, đủ để hoành hành khắp long mạch dưới lòng đất. Chúng tôi không phải đối thủ của anh ta, xin Trấn Ngục Võ Thần đại nhân mau giết Diệp Viêm, lấy lại thi thể bố tôi!”
Ám Minh Nguyệt quỳ xuống vừa dập đầu vừa khóc lóc kể lể.
Trấn Ngục Võ Thần im lặng.
Một lát sau ông ta hít thật sâu, khàn giọng nói: “Diệp Viêm ở đâu?”
“Trốn về phía nam rồi ạI”
“Đừng lừa gạt tôi, bằng không, cô chắc chắn sẽ chết!”
'Trấn Ngục Võ Thần lạnh lùng nói, sau đó tung người nhảy lên, hóa thành tia thần quang, bay về nơi xa.
Thấy Trấn Ngục Võ Thần rời đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng rời đi rồi”.
“Chúng ta mau đi thôi, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này!”
“Đi đi đi..."
Mọi người không dám dừng lại dù chỉ một phút, vội vàng rời đi.
Lâm Chính vẫn còn hơi bối rối, nhưng đã bị Lang Gia kéo đi.
“Như thế thích hợp không?” Lâm Chính hơi nhíu mày hỏi.
“Người anh em, cậu không biết Trấn Ngục Võ Thần ư?
Lang Gia nói. “Chưa từng nghe các anh nhắc đến”. Lâm Chính lắc đầu.
“Ông ta cũng chẳng phải người tốt lành gì, lần này ông ta đến, có lẽ vì cảm nhận được các Võ Thần kia đã chết, muốn đến trước để cướp đoạt truyền thừa, nếu chúng ta không nói rõ với ông ta, nhất định sẽ chết! Bây giờ chuyển rắc rối sang cho Diệp Viêm là hành động đúng đắn!”
Lang Gia cười nói. Lâm Chính gật đầu. Mặc dù anh đã tiêu diệt Thương Lan Võ Thần và
Thái Thiên Võ Thần, nhưng nghiêng khắc mà nói, Lâm Chính chỉ là ăn may.
Nếu hai Võ Thần đều ở trạng thái đỉnh cao, đừng nói anh, dù là Diệp Viêm cũng không thể đấu lại.
Sở dĩ nguyên nhân khiến ba Võ Thần ngã xuống là vì chém giết lẫn nhau, khiến ai cũng bị thương nặng, mới để cho Lâm Chính và Diệp Viêm thừa cơ đánh giết.
Bây giờ xuất hiện một Trấn Ngục Võ Thần mạnh hơn cả ba vị Võ Thần, tất nhiên mọi người phải bỏ chạy.
“Nếu Trấn Ngục Võ Thần ra tay, Diệp Viêm sẽ không còn cơ hội sống sót! E rằng không bao lâu nữa, hắn sẽ đầu lìa khỏi xác!”
Ám Minh Nguyệt phấn khích nói.
“Diệp Viêm xảo trá, sẽ không dễ dàng bị Trấn Ngục Võ Thần bắt giết đâu! Dù sao cũng không nên hy vọng quá nhiều! Quan trọng nhất vẫn nên trang bị cho bản thân, để bản thân mạnh mẽ hơn!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người rối rít gật đầu.
Đoàn người đi về phía Long Tâm Thành.
Nhưng trong khi đang đi, Ám Minh Nguyệt chợt nghĩ đến gì đó.
“Lâm đại nhân, có chuyện này tôi quên nói với anh!”
“Chuyện gì?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
“Bố tôi đã tạo ra ba cứ điểm, núi Bất Ước là một, hiện nay còn có hai cứ điểm nữa, hai cứ điểm này chứa đựng vô số dược liệu quý báu của bố tôi, bây giờ bố tôi đã xem anh là người thừa kế của ông ấy, tôi muốn đưa tất cả đồ trong hai cứ điểm này cho anh! Anh thấy thế nào?”
Ám Minh Nguyệt nói.
Lâm Chính thở gấp, anh đột nhiên quay đầu nhìn cô †a.
“Cô vừa nói cái gì? Trong cứ điểm của bố cô có rất nhiều dược liệu hả?”
“Đúng... đúng...”
Ám Minh Nguyệt hơi sợ hãi, nhìn ánh mắt và vẻ mặt Lâm Chính trở nên điên cưồng, cô ta âm thầm nuốt nước bọt.
“Dược liệu của bố cô là loại nào?”
Lâm Chính tiếp tục hỏi, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Đại khái... đại khái mỗi loại đều có giá trị thượng phẩm...”
Ám Minh Nguyệt dè dặt nói.
Nghe vậy, Lâm Chính có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
Dược liệu cao cấp, giá trị thượng phẩm.
Hơn nữa... còn là đồ tốt trong tay Võ Thần...
“Mau, bây giờ chúng ta không đến Long Tâm Thành nữa, đi đến cứ điểm mà cô nói trước, lập tức xuất phát...”
Lâm Chính vội vàng nói.
“Gì cơ?”
Mọi người bối rối.
“Lâm đại nhân, đừng sốt ruột như vậy chứ? Đồ cũng không chạy mất mà...”
Ám Minh Nguyệt thận trọng nói.
“Đồ có chạy hay không thì tôi không biết, nhưng nếu có người lấy đi thì sao? Tôi hỏi cô, Diệp Viêm có biết mấy cứ điểm này không?”
Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
“Cứ điểm ở Thạch Đảo thì không biết, nhưng cứ điểm ở Ám Lâm... tôi không biết bố có nói cho anh ta biết hay không...”
“Đi đến Ám Lâm trước! Ngay và luôn!”
Lâm Chính hét lên.
Mọi người đều sợ hết hồn, thấy Lâm Chính lo lắng không yên như vậy, bọn họ chỉ có thể thay đổi lộ trình.
Đoàn người mua ngựa ở trấn gần nhất, rồi chạy như bay đến Ám Lâm.
Lâm Chính cưỡi ngựa chạy như điên về phía trước, không ngừng thúc giục sức mạnh phi thăng, khiến đám người Lang Gia cũng sắp không theo kịp.