Nhìn thấy thi thể không đầu nằm trên mặt đất, tất cả người của thế gia Lệnh Hồ đều hóa đá.
Đôi mắt của mọi người trợn trừng lên, chậm rãi di chuyển về phía Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ cũng hơi sửng sốt. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã tỉnh táo lại.
Trong cơn thịnh nộ, nhất thời hắn không kiểm soát sức lực.
Nhưng hẳn cũng không để ý, suy cho cùng bây giờ hắn là hy vọng của toàn bộ thế gia Lệnh Hồ, là tương lai của thế gia Lệnh Hồ...
Nếu người của cả gia tộc Lệnh Hồ còn muốn có vinh hoa phú quý, cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo hắn.
“Nhìn tao làm gì? Sao hả? Bọn mày có ý kiến với tao à”
Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng khẽ quát, âm thanh tràn ngập sát ý.
“Không dám, không dám...”
“Cậu chủ thứ tội.
Mọi người vội vàng cúi đầu xuống.
“Bọn mày không làm được việc, còn dám mở miệng chống đối tao, cậu chủ tao giết người coi như răn đe cảnh cáo, đã biết chưa?”
Lệnh Hồ Vũ hừ nói.
Mọi người không dám phản bác, chỉ đành dạ vâng liên tục.
Trong mắt tên cầm đầu đã lóe lên ngọn lửa giận.
“Chúng ta liều sống liều chết lên núi để giết người giúp Lệnh Hồ Vũ hắn, may mắn sống tới bây giờ, hắn lại đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta không chết trên tay người ngoài, ngược lại phải chết trong tay Lệnh Hồ Vũ hắn, thật đáng buồn làm sao!”
'Tên cầm đầu đè thấp giọng, khàn khàn nói. 'Trong âm thanh tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Trong lòng những người khác đột nhiên thấy thật bưồn bã.
Nhưng người có quyền trong thế gia Lệnh Hồ là Lệnh Hồ Vũ, cho dù bọn họ có không hài lòng đi nữa, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.
Lệnh Hồ Vũ không phải kẻ ngốc, hắn nhìn ra được là người trong gia tộc có rất nhiều kẻ không hài lòng với mình, nhưng hắn cũng không để ý.
“Cút hết đi, lát nữa Ám Thiên Võ Thần tới, bọn mày đều phải liều mạng cho tao, nếu ai dám yếu ớt sợ chiến đấu, đều xử tử hết!”
Lệnh Hồ Vũ khẽ quát, sau đó xoay người rời đi.
Bên phía Thương Lan Võ Thần.
“Võ Thần đại nhân, đá Kình Thiên đã bị phá, sao. không thấy trong núi Bất Ước có phản ứng gì? Không lẽ chúng ta phán đoán sai rồi à?”
Một người hầu đi về phía Thương Lan Võ Thần, hoang mang hỏi.
“Yên tâm đi, trong núi vẫn luôn có phản ứng, chúng †a chờ một lát đi”.
'Thương Lan Võ Thần nhìn chằm chằm vào núi Bất Ước, nhẹ nhàng nói.
“A”
Người hầu kia nhìn về phía núi Bất Ước.
Quả nhiên.
Chỉ thấy núi Bất Ước vừa yên ổn chưa được bao lâu, đã lắc lư trở lại.
“Kết cấu chủ yếu của ngọn núi này là đá Kình Thiên, sau khi bị phá hư, thân núi cũng đã là một khối bột nhão, cho dù bên trong có cái gì, đều sẽ sụp đổ, nhưng người trong thân núi sẽ không ngồi chờ chết đâu, chắc chắn bọn họ sẽ chật vật chống đỡ, nhưng bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu? Chờ xem, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ra ngoài!”
Trong mắt Thương Lan Võ Thần lộ rõ sự tự tin.
Âm ầm!
Chẳng mấy chốc, trong núi Bất Ước lại phát ra một tiếng vang lớn.
Đá vụn băn tung tóe, bụi đất lại bay lên.
Chỉ thấy bên ngoài núi Bất Ước xuất hiện một cái khe lớn, từng sợi khí đen thấm ra ngoài từ khe hở đó.
Người dưới chân núi thấy thế đều chấn động. “Là tà khít Là tà khít” “Quả nhiên bọn họ đều ở trong núi!”
“Ha ha ha ha ha ha, bây giờ xem bọn họ sẽ bỏ chạy như thế nào?”
Người dưới chân núi cất tiếng cười to, dường như đã thấy bình minh của thắng lợi.
Hai mắt của Thương Lan Võ Thần sáng bừng, kích động vô cùng.
Cuối cùng!
Ầm!
Khi trong núi Bất Ước truyền ra một tiếng vang long trời lở đất, sau đó toàn bộ phần bên trong núi Bất Ước. đều phát nổ.
Vô số bóng đen từ bên trong vọt ra.
Một bóng dáng nồng đậm nhất trong đó nhảy thẳng lên trời cao, xoay người một cái, đã giết hết những người thế gia Lệnh Hồ gần đó.
“Là Ám Thiên Võ Thần!”
“Cẩn thận!”
“Mọi người phòng thủ!”
Người của thế gia Lệnh Hồ kinh ngạc, hoảng loạn kêu gào, tay chân luống cuống ứng phó.
“Các người điên rồi à? Muốn dựa vào thực lực của bản thân để chống lại Võ Thần ư? Mau dụ ông ta sang bên kia!”
Lệnh Hồ Vũ vội vàng kêu gọi, lập tức dẫn người chạy sang chỗ Thương Lan Võ Thần.
“Vâng... vâng, cậu chủ...”
Mọi người kinh hoảng, kêu la lúng túng, vừa đánh vừa lui, tới gần chỗ Thương Lan Võ Thần.
Người của Ám Thiên Võ Thần đều có thực lực mạnh mẽ vô cùng, ai ai cũng như con thú bị vây khốn, sức
chiến đấu kinh người.
Chỉ trong chớp mắt, người bên thế gia Lệnh Hồ đã tổn thất gần một phần ba.
Những người còn lại đều điên cuồng lui về sau.
Phía Thương Lan Võ Thần thấy thế, lập tức cau mày.
“Sao lại thế này? Tại sao Lệnh Hồ Vũ lại lùi về phía tôi? Không lẽ hắn muốn dẫn Ám Thiên Võ Thần tới chỗ tôi?”
Thương Lan Võ Thần hạ giọng thấp xuống khẽ quát.
“Đại nhân yên tâm đi, tôi sẽ thông báo cho hắn ngay lập tức!”
Một tên tai sai lập tức phóng về phía Lệnh Hồ Vũ. “Lệnh Hồ Vũ, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, tại sao cậu lại làm bậy, dẫn người sang phía Võ Thần đại nhân hả?”
Sau khi tên tay sai kia tới gần Lệnh Hồ Vũ, lập tức lớn tiếng trách cứ.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục lui về phía sau.
“Lệnh Hồ Vũ, cậu không nghe thấy lời của tôi à?”
Tên tay sai lại hô, thuận tiện rút kiếm, muốn ngăn cản Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ thấy thế, đành phải căng da đầu hô: “Ám Thiên Võ Thần đột nhiên giết tới, chúng tôi không chuẩn bị kịp, hoảng quá không chọn đường, cho nên mới nhầm hướng”.
“Lập tức dẫn người qua chỗ Thái Thiên Võ Thần bên kia! Dụ bọn người Ám Thiên Võ Thần sang phía Thái Thiên Võ Thần, biết chưa?”
Tên tay sai cả giận nói.
“Thế cục phức tạp, tình huống nguy cấp, làm sao mà tôi muốn thế nào là thế đó được?”
Lệnh Hồ Vũ la lớn, vẻ mặt lo lắng, không có ý định lui về sau.
“Cậu.”
Vẻ mặt người kia giận dữ, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hắn không thể giết Lệnh Hồ Vũ được, chỉ đành vòng về, báo cáo tình hình với Thương Lan Võ Thần?
“Thật sự là vì hoảng loạn không chọn được đường à”
Mắt Thương Lan Võ Thần nhìn Lệnh Hồ Vũ đầy ẩn ý.
“Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Ám Thiên Võ Thần sắp tới đây rồi!”
Tên tay sai nôn nóng hỏi. “Tình hình bên Thái Thiên Võ Thần thế nào?” “Hình như... án binh bất động...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!