“Không còn lựa chọn nào khác?”.
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô làm vậy chỉ có hại cả thế gia Huyết Đao thôi”.
“Nhưng tôi không làm vậy thì hôm nay thế gia Huyết Đao cũng không còn tồn tại nữa”.
Mị Mộng trầm giọng nói: “Kiêu đại nhân, tôi yêu cầu ông thả ngay những người này ra!”.
“Cho dù tôi tha cho bọn họ thì thế gia cũng không thai”.
Lệnh Hồ Kiêu lắc đầu nói. “Cũng chưa chắc”. Mị Mộng nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ cần người của thế gia Huyết Đao còn sống, những chuyện khác tôi không quan tâm”.
“ồ?.
Lệnh Hồ Kiêu có chút nghi hoặc.
Chỉ nghe Mị Mộng quát các tộc nhân: “Nghe đây, lập tức đưa tất cả mọi người rời khỏi Long Tâm Thành, đi ngay bây giờ”.
“Bên ngoài đều là kẻ thù, chúng ta có thể đi đâu được chứ?”.
Mị Ngạo sắp phát điên lên, gào thét với Mị Mộng: “Mày còn không mau thả Kiêu đại nhân ra? Đồ mất dạy này! Mày muốn hại chết thế gia Huyết Đao à?”.
“Bác cả, bác tưởng khom lưng quỳ gối với thế gia Lệnh Hồ thì bọn họ sẽ tha cho chúng ta sao? Bác nhầm rồi, trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là những con dê muốn giết lúc nào thì giết! Tâm trạng bọn họ không tốt thì có thể giết chúng ta! Bác vẫy đuôi xin bọn họ rủ lòng thương chỉ càng khiến bọn họ khinh thường hơn!”.
Mị Mộng hừ mũi nói.
Mị Ngạo sửng sốt.
“Bây giờ cháu cho các bác một con đường sống, coi như chút cống hiến cuối cùng của Mị Mộng cho thế gia Huyết Đao! Các bác hãy lập tức rời khỏi Long Tâm Thành, cháu sẽ bảo Kiêu đại nhân phái cao thủ bên cạnh ông ta hộ tống mọi người rời đi... Kiêu đại nhân, tôi nghĩ chắc ông sẽ đồng ý với phương án của tôi chứ?”.
Nói đến đây, huyết đao trong tay Mị Mộng liền dí vào. cổ Lệnh Hồ Kiêu.
Lưỡi đao sắc bén lập tức cứa rách cổ ông ta. Đao khí bắn ra từ thanh đao vô cùng đáng sợ.
Mị Mộng chỉ cần phát lực, đao khí bùng nổ, là cơ thể của Lệnh Hồ Kiêu sẽ lập tức bị chém thành mảnh vụn.
Đến lúc đó, dù y thuật giỏi đến đâu cũng không thể cứu sống được.
“Tôi đồng ý!”.
Lệnh Hồ Kiêu không còn cách nào khác, chỉ đành lạnh lùng khẽ quát: “Nhưng Mị Mộng, cô không được đi mà phải về thế gia với tôi. Người của Huyết Đao muốn đi cũng được, thế gia sẽ không quan tâm, nhưng cô không theo tôi về, thế gia nổi giận thì các cô không thoát được đâu”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ về với ông, đến lúc đó muốn chém muốn giết thế nào thì tùy!".
Mị Mộng khàn giọng đáp. “Vậy thì tốt!”. Lệnh Hồ Kiêu nháy mắt.
Các cao thủ ở bên cạnh đều bước tới, chuẩn bị đưa người của thế gia Huyết Đao đi.
“Cô chủ!”.
Người của thế gia Huyết Đao đều quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.
“Cô chủ, chúng tôi đi rồi thì cô phải làm sao? Chắc chắn Lệnh Hồ Kiêu sẽ trút giận lên cô, điên cuồng trả thù cô, chỉ sợ cô sẽ sống không bằng chết!”.
Một ông già quỳ dưới đất, vừa khóc vừa gào lên.
“Chẳng sao cả! Mị Mộng... đời này không còn gì hối tiếc!”.
Mị Mộng cười chua chát nói. “Cô chủ...” Tiếng khóc càng to hơn.
Hiện giờ, cho dù là đám Mị Ngạo cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Chúa cứu thế của thế gia Huyết Đao là Mị Mộng chứ không phải mấy người bọn họ.
Nhưng đúng lúc này. Một cơn đau nhói truyền tới từ cổ tay Mị Mộng.
Mị Mộng đau quá, vô thức buông tay ra, huyết đao trượt xuống đất.
Hơi thở của cô ta trở nên run rẩy, còn chưa kịp phản ứng thì vùng bụng đã trúng một chưởng.
Bốp! Mị Mộng bay đi, nặng nề ngã xuống đất. Cô ta phun ra máu tươi, khó nhọc giơ cổ tay lên nhìn.
Ở đó cắm một cây châm bạc.
“Ha ha ha, ranh con, cô tưởng chút thủ đoạn của cô có thể khống chế được tôi sao? Nằm mơ đi".
Lệnh Hồ Kiêu cười lớn, ánh mắt đầy dữ tợn.
“Tôi đã cho thế gia Huyết Đao các cô cơ hội, nhưng các cô lại không biết trân trọng! Nếu đã vậy thì đừng trách tôi!".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!