"Mộng Nhị, cháu nói cái gì?". Mị Ngạo đứng phắt dậy, nghiêm khắc quát. "Bác cả, cháu nghĩ cháu đã nói rất rõ ràng rồi".
Mị Mộng lạnh lùng đáp: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, cháu không phải là người đạo đức. gì, nhưng cũng hiểu được đạo lý này. Cháu thà chết vì gia tộc, chứ không đồng ý để gia tộc coi cháu là công cụ, mặc cho người ta sỉ nhục mà chết".
"Mộng Nhi, cháu có thái độ gì thế hả? Thế nào gọi là mặc cho người ta sỉ nhục? Các cô chỉ bảo cháu lấy chồng thôi mài".
Mị Diễm tức giận chỉ trích. "Lấy chồng?”".
Mị Mộng tức quá hóa cười: "Cô Tư, chắc không phải cô không biết Lệnh Hồ Thắng kia là người như thế nào đấy chứ? Không, nói một cách chính xác thì anh ta không còn là người nữa".
Mị Diễm nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi, dường như nghĩ tới chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó, miệng há ra nhưng không thốt nên lời.
"Lệnh Hồ Thắng là con trai út của thế gia Lệnh Hồ, nghe nói mẹ anh ta mang thai 14 tháng mới sinh ra anh †a. Nhưng người này vừa ra đời đã không có ngũ quan và da, theo lý mà nói thì không sống nổi, nhưng thế gia Lệnh Hồ có không biết bao nhiêu người y thuật cao siêu, nên đã cứu được anh ta".
"Mẹ của Lệnh Hồ Thắng là bà tư của gia chủ Lệnh Hồ, cũng là người phụ nữ được ông ta yêu nhất. Người †a bảo yêu ai yêu cả đường đi, cộng thêm sự tự tin của gia chủ Lệnh Hồ đối với nhà mình, ông ta liền hạ lệnh cứu chữa cho Lệnh Hồ Thắng".
"Nhưng bao năm nay, sức khỏe của Lệnh Hồ Thắng không tốt hơn bao nhiêu, da, mắt, mũi, tai của anh ta đều là được cấy vào, thoạt nhìn cực kỳ không hài hòa, vô cùng xấu xí".
"Chính vì vậy, Lệnh Hồ Thắng rất bất mãn với bề ngoài của mình, tự tỉ dễ cáu. Thiên phú của anh ta cũng không tệ, khổ tu y đạo, thề phải tự chữa được cho mình. Nghe nói mấy năm nay để ngũ quan tự mọc, anh ta còn dùng người sống để tế luyện, không biết bao nhiêu nam nữ già trẻ mất mạng trong tay anh ta".
"Để bản thân có thể trở thành người bình thường, anh ta thậm chí còn sử dụng pháp thuật cấm tà, đến nỗi hiện giờ có ba mắt bốn tay, cơ thể phù thũng như núi thịt, miệng rộng đến tai".
"Nếu anh ta xấu xí, vì gia tộc cháu cũng nhãn nhịn, nhưng anh ta lại vì những thí nghiệm chữa trị thất bại liên tiếp dẫn đến tâm lý vặn vẹo".
"Chắc các bác cũng biết trước đó Lệnh Hồ Thắng đã lấy ba cô gái làm vợ nhỉ?".
"Nhưng bọn họ có kết cục gì?".
"Người đầu tiên bị anh ta ăn sống trong đêm tân hôn, xương cốt cũng không còn".
"Người thứ hai thỉnh thoảng lại bị anh ta đánh đập, còn bị anh ta lột quần áo rêu rao ngoài đường, chỉ vì đồ ăn cô gái đáng thương này bê tới hơi nguội, cuối cùng vẫn bị anh ta hành hạ tới chết".
"Người thứ ba là thê thảm nhất, sau khi bị Lệnh Hồ Thắng hành hạ đủ kiểu, anh ta thèm muốn bộ da của cô ấy, liền lột da cô ấy may lên người mình”.
"Các chú các bác, cháu có thể chết, nhưng cháu không muốn bộ da của mình may trên thân thể bẩn thỉu xấu xí của anh ta".
"Nếu không, cháu chết cũng không nhắm mắt".
Mị Mộng lạnh lùng quát, ánh mắt kiên quyết, giọng nói chắc nịch.
Lệnh Hồ Thắng là đứa con duy nhất của vợ lẽ được gia chủ Lệnh Hồ thương yêu nhất.
Yêu ai yêu cả đường đi, thế nên những hành động tàn bạo hoang đường của Lệnh Hồ Thắng cũng được gia chủ Lệnh Hồ ngầm cho phép.
Đến mức tiếng xấu của gã lan truyền khắp nơi.
Ai ai cũng biết thế gia Lệnh Hồ có một quái vật.
Sao Mị Mộng có thể không biết được? Vẻ mặt mọi người vô cùng đặc sắc.
Có người im lặng, có người nhíu mày, có người không vui.
"Mộng Nhị, bác hiểu sự lo lắng của cháu, cháu yên †âm, các bác sẽ nói rõ với người của thế gia Lệnh Hồ, để Lệnh Hồ Thắng đối xử tốt với cháu! Cháu cứ yên tâm đĩ!".
Mị Ngạo trầm giọng nói.
"Bác cả, cháu nói rồi, cháu không đi".
"Đây là vì thế gia, cháu không được tùy hứng!".
"Sao? Các bác định ép cháu à?”.
Mị Mộng... nói.
"Các bác đã nói với thế gia Lệnh Hồ rồi, nếu cháu không đi thì chẳng phải đắc tội với bọn họ sao? Thế gia Huyết Đao chúng ta đã thê thảm như thế này rồi, nếu thế gia Lệnh Hồ còn trả thù nữa thì chính là ngày tàn của thế gia Huyết Đao, lẽ nào cháu muốn thế gia Huyết Đao bị xóa sổ sao?".
Mị Ngạo đanh giọng quát, vẻ mặt vô cùng uy. nghiêm.
Nhưng Mị Mộng vẫn lắc đầu.
"Bác cả, bác tìm người khác đi".
"Phản rồi".
Mị Ngạo nổi giận, đập bàn quát lớn: "Người đâu!". Mấy người của thế gia Huyết Đao lập tức xông vào. "Trói cô chủ lại, đưa đến thế gia Lệnh Hồ!".
Mị Ngạo chỉ vào Mị Mộng quát.
Mấy người nghe xong đều ngẩn ra.
"Còn ngây ra đó hả? Làm đi".
Mị Ngạo tức giận gầm lên.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành đi vê phía Mị Mộng. Nhưng ngay sao đó.
Keng!
Mị Mộng rút bội kiếm ở hông ra, tức giận nhìn bọn họ.
"Ai dám bước tới thì đừng trách tôi không khách sáo!".
"Cô chủ, chúng tôi..."