Sắc mặt Lang Gia dữ tợn, chỉ hận không thể xông tới.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc ghì chặt lấy anh Những sự tồn tại đang đánh nhau ở bên kia, dù là ai cũng có thể dễ dàng giết được anh ta.
Lâm Chính nằm dưới đất, máu tươi đầm đìa, nhìn có vẻ rất thê thảm.
Nhưng không chờ anh đứng dậy, người đàn ông mặc áo giáp đỏ đã lại đánh tới.
Chẳng khác nào một người máy. Hắn không biết đau, cũng không biết mệt mỏi.
Chỉ cần trong người vẫn còn năng lượng thì hắn có thể tiếp tục chiến đấu không ngừng nghỉ.
Lâm Chính lăn một vòng, vội vàng tránh được đòn †ấn công của người đàn ông mặc áo giáp đỏ.
Diệp Viêm nhanh chân xông tới, ép về phía vị trí của Lâm Chính.
Sáu lưỡi dao sắc bén lại ập tới như cuồng phong.
Hắn không cần phải giết Lâm Chính.
Hắn chỉ cần phong tỏa vị trí của Lâm Chính, khiến anh hết đường lui, để người đàn ông mặc áo giáp đỏ giết anh là được.
Lâm Chính càng ngày càng chật vật, càng đánh trên người lại càng nhiều vết thương.
Cứ tiếp tục thế này, anh chết là cái chắc.
“Tốt”.
Ám Minh Nguyệt ở bên này ánh mắt nóng rực, vô cùng kích động.
Giết được Lâm Chính thì cơn ác mộng của cô ta sẽ không còn, còn có khả năng đoạt lại Tà Kiếm.
Lúc này, người muốn Lâm Chính chết nhất không phải là Diệp Viêm, mà là Ám Minh Nguyệt.
Lâm Chính dần rơi vào đường cùng.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ thấy thế, sắc. mặt trắng bệch vì kinh hãi.
Cứ tiếp tục thế này thì Lâm Chính sẽ chết mất.
Bọn họ cũng không ngăn Lang Gia nữa, lần lượt lấy vũ khí ra, chuẩn bị cùng Lang Gia xông tới chỉ viện cho. Lâm Chính.
Dù lần này đã đi thì không thể quay lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng quát khẽ.
“Đừng lại đây!".
Mấy người sửng sốt.
Kengl
Chỉ nghe thấy tiếng kiếm vang lên.
Sau đó kiếm quang xung thiên tỏa ra từ Bút Họa Kiếm.
“Đây là... Sắc mặt Diệp Viêm ngẩn ra.
Chỉ thấy trên người Lâm Chính tỏa ra ánh sáng vàng rực.
Một cuộn tranh bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu anh. “Ánh sáng vàng này... Độ ăn ý này...” Diệp Viêm trợn to mắt.
Ngay sau đó, hắn bị một luồng kiếm ý vô tận làm cho kinh ngạc.
Kiếm ý này... đến từ cuộn tranh trên đỉnh đầu Lâm Chính.
“Là Vạn Kiếm Đồ”.
Cầm Kiếm Nữ vô cùng mừng rỡ.
“Kiếm Khiếu Sơn Hà”.
Lâm Chính quát lớn, Bút Họa Kiếm trong tay vung lên không trung.
Trong chớp mắt.
'Vèo vèo vèo
Vạn Kiếm Đồ bản ra hàng nghìn hàng vạn luồng kiếm quang, trong chớp mắt đã bao vây Lâm Chính, chém ra xung quanh.
Hỏng rồi!
Diệp Viêm đanh mặt, vội vàng lùi lại.
Nhưng vẫn chậm nửa nhịp.
Rất nhiều kiếm khí đã cứa vào người hắn.
Hai cánh tay ở lồng ngực lập tức bị chém đứt.
Trên người hắn xuất hiện gần trăm vết kiếm.
Máu tươi rỉ ra, nhuộm Diệp Viêm thành huyết nhân.
Còn người đàn ông mặc áo giáp đỏ kia lập tức bị rất nhiều kiếm khí nuốt chửng, biến mất tăm.
“Hả?”.
Ám Minh Nguyệt kinh hãi lùi lại.
- Đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc cũng bị kiếm ý vô tận ép đến tận lối vào.
Bên tai chỉ còn lại tiếng kiếm khí điên cuồng rít gào. ' Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Mọi người không dám động đậy, sợ tiếp xúc với kiếm khí sẽ bị nó chém thành mảnh vụn.
Kiếm khí kéo dài năm giây mới dừng lại.
Cứ như sau một cơn mưa lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!