Lâm Chính lập tức cầm Tà Kiếm lên định phá vỡ tường kính.
Nhưng lúc này mặt đất bỗng rung chuyển nhè nhẹ.
Lâm Chính cau mày như thể nhận ra điều gì, anh vội vàng đặt Tà Kiếm xuống rồi ngồi khoanh chân lại.
'Thấy thế, Thường Lan Phúc vốn dĩ còn định ra tay theo Lâm Chính lại sửng sốt.
“Sư phụ ơi, sư phụ sao thế?”
“Không có gì”.
“Vậy sư phụ... chúng ta phải mau cứu người thôi, nếu cái thứ trên đỉnh đầu này đè xuống, mọi người đều sẽ thành tương nát mất”.
Thương Lan Phúc vội nói.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Yên tâm, sẽ có người cứu”.
“Có người?”
Thương Lan Phúc ngây người.
Thế nhưng Lâm Chính không giải thích nữa, ngược lại âm thầm kích hoạt sức mạnh phi thăng khiến sắc mặt mình trở nên trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, trông vô cùng đau đớn.
Thương Lan Phúc càng cảm thấy khó hiểu.
Lúc này mặt đất lại rung lên lần nữa.
Mặc dù không có âm thanh nhưng cảm giác rung chuyển ngày càng rõ rệt.
Không biết qua bao lâu.
Bùm!
Bức tường nổ tung.
Đất đá bắn ra xung quanh.
Thương Lan Phúc giật mình ngồi phịch xuống đất, hoảng sợ nhìn về phía bức tường kính nổ tung đó.
Chỉ thấy Diệp Viêm tay cầm kiếm Bạch Cốt đứng sau bức tường kính.
Phía sau hắn là Cầm Kiếm Nữ, Ám Nguyệt Minh, Lang Gia, Kỳ Thanh Bạch.
Hóa ra Lâm Chính nói người đến cứu chính là Diệp Viêm.
“Thương Lan Phúc, anh... Lâm, hai người không sao chứ?”
Cầm Kiếm Nữ và Lang Gia vội bước đến hỏi.
“Bọn tôi không sao..."
Lâm Chính mở mắt ra, dáng vẻ yếu ớt nói.
“Hả?”
Diệp Viêm tò mò nhìn hai người, lại nhìn tường kính nổ tung cách đó không xa, hơi không tin được.
“Không ngờ anh thế mà có thể phá được bức tường?”
Diệp Viêm lạnh nhạt nói.
“Đừng xem thường người ta, anh nghĩ chỉ có anh mới có thể phá được tường kính này sao?”
Lâm Chính yếu ớt cười nhạo, nhưng vừa nói xong anh lại ho một hồi.
“Anh giả vờ làm gì? Anh Diệp đã phá hủy tất cả bức tường và cứu mọi người ra ngoài. Anh chẳng qua chỉ phá được một bức tường đã mệt như một con chó chết vậy, đây là sự khác biệt, anh có hiểu không?”
Ám Nguyệt Minh khinh thường hừ một tiếng.
“Vậy cô phá được bao nhiêu?”
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Anh...”
Ám Nguyệt Minh nghẹn lời.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên đường”. Diệp Viêm ngắt lời hai người, lạnh nhạt nói.
Lâm Chính cũng không nói gì thêm, liếc nhìn Diệp Viêm, sau đó xoay người đi trước dẫn đường.
Diệp Viêm đã có được truyền thừa chí tôn, thật ra kết cấu phức tạp của bức tường kính này cũng không là gì với hắn cả, muốn phá bức tường cũng rất dễ dàng, cho nên Lâm Chính cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
Tiếp tục đi về phía trước khoảng mấy phút, một cánh cửa được làm bằng thủy tinh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đây là lối vào đến tầng bảy.
Diệp Viêm bước ra khỏi đoàn người, vượt qua Lâm Chính đi vào tầng bảy.
Mọi người kích động đi vào trong.
Tâng bảy!
Đây là độ cao chưa từng đạt được trong lịch sử. “Sáng rồi! Sáng rồi!”
“Đèn ở tầng bảy sáng rồi”.
Trời ạ! Diệp Viêm đại nhân thế mà đi vào tầng bảy rồi à”.
“Đáng sợ quá..."
“Đáng sợ thật! Đúng là tư chất Võ Thần”.
“Từ xưa đến nay còn có ai có thể làm được điều này?”
“Quá đáng sợ”.
Rất nhiều người đứng trước cổng Long Cung ngước mắt lên nhìn, ai cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, khó mà tin được.
: Cho dù là Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ . Thần cũng ngồi không yên nữa rồi.
“Ông Cẩu, xác suất thành công là bao nhiêu?”
Thương Lan Võ Thần vội nghiêng đầu thấp giọng nói.
“Không”. Ông lão bên cạnh nói. Thương Lan Võ Thần không trả lời.
Thật ra ông ta cũng không tin Thương Lan Thiên Tuyệt có thể đạt đến độ cao này.
E là chỉ có một mình Diệp Viêm đi vào tầng bảy.
Rất nhiều người cũng thầm suy tính.
Thương Lan Võ Thần nhìn Thái Thiên Võ Thần, đối phương cũng đưa mắt nhìn sang.
Hai người đều có thể đọc được ý tứ của đối phương.
Nếu không loại bỏ yêu nghiệt này, e là long mạch dưới lòng đất sẽ nghênh đón thời đại của Diệp Viêm mất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!