“Ha ha, không hổ danh”.
“Cũng lấy được cả trăm cuốn đấy nhỉ".
“Đây đã là gì chứ, anh chắc phải lấy được vài trăm viên đan dược đấy nhỉ”.
“Làm gì có”.
“Đừng giảo biện nữa, tôi thấy cả rồi. Anh vứt hết lọ đi rồi, chỉ giữ lại đan dược, nhìn cái túi của anh kìa, còn tham hơn tôi nữa đấy”.
“Như nhau cả thôi. Gia tộc cử nhiều người đi với tôi như vậy, giờ chết hết chỉ còn lại tôi. Nếu như không thể mang về chút lợi lạc cho gia tộc thì tôi biết ăn nói kiểu gì đây?”
“Nói cũng phải”.
Đám đông bật cười ha ha. Giải thưởng hùng hậu ở †ầng năm nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Nhìn thấy những người kia ai cũng đầy ắp bảo bối, Lan Thương Phúc ngưỡng mộ lắm. Ngay cả Cầm Kiếm Nữ và Lang Gia cũng cảm thấy hơi hối hận.
Đúng lúc này người gỗ kia lên tiếng.
“Giờ bắt đầu tính món, tính khối lượng”
Đám đông giật mình: “Tính gì cơ"
“Thế này là ý gì?", không đợi đám đông kịp phản ứng thì một đường sáng đã chiếu lên ở trên đỉnh đầu họ đổ ập xuống và tan ra.
Phía sau người gỗ hiện ra ba lối đi. Ba bóng hình bước ra.
Ngoài cùng bên trái là một người cơ quan cầm trường kiếm, mặc áo giáp, hơi thở ổn định, thực lực không được coi là mạnh. Người ở giữa là một bức tượng đá giống như sư tử với hai mắt đỏ lừ,cơ thể phát ra tiếng kêu cạch cạch tới ớn lạnh.
Người bên phải là một bức tượng đá cỡ hòn núi nhỏ. Bức tượng có ba đầu sáu tay, cơ thể khổng lồ với nhiều khuôn mặt, có cười có khóc, có dữ tợn có điềm đạm. Mỗi cánh tay cầm một món vũ khí với khí thế đáng sợ. Nhìn không dễ gì đối phó được.
Nhìn thấy ba bức tượng xuất hiện, đám đông ngạc: nhiên lắm.
“Đây là thứ gì vậy?”
“Khảo nghiệm của tầng năm”.
Khi đám đông còn chưa hiểu thì người gỗ đã đưa tay lên chỉ về phía Diệp Viêm: “Anh, tính toán bằng không, hãy đấu với số ba”, người gỗ nói.
Diệp Viêm chau mày, ý thức được điều gì đó bèn rút Cốt Kiếm ra lao lên.
Giờ đám đông mới hiểu: “Hóa ra là vậy, chúng ta lấy được bao nhiêu thì người gỗ sẽ tính từng đó. Người nào lấy nhiều nhất thì sẽ đối đầu với số một”.
“Ha ha, nhìn là biết số ba thế lực kinh người, không dễ gì đối phó. Số một nhỏ thế kia chắc chẳng mạnh tới đâu”.
“Chúng ta phát tài rồi”, vài người hào hứng vỗ tay. Thương Lan Phúc nghe thấy vậy thì thất kinh.
“Thầy ơi chúng ta chẳng lấy gì cả. “Dù chúng ta không lấy nhưng có thể bảo vệ được tính mạng, chẳng phải là tốt hơn sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Bảo vệ được tính mạng?”, Thương Lan Phúc giật mình, rõ ràng không hiểu ý của Lâm Chính. Tiếng nổ vang lên, Diệp Viêm đã lật đổ người đá kia.
Người đá loạng choạng. Cơ thể của đối phương nhanh chóng phát ra âm thanh kỳ lạ sau đó quay về chỗ cũ không tấn công nữa.
Dù Diệp Viêm đã chém đổ đối phương nhưng người đá không hề tổn thương.
“Anh đã thắng, có đủ tư cách vào tầng sáu rồi", người gỗ chỉ vào Diệp Viêm sau đó chỉ về phía Lâm Chính.
Những người được chỉ đều chiến đấu với người đá nhỏ như ngọn núi. Lâm Chính, Lang Gia đương nhiên không thành vấn đề.
'Thế nhưng tới Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc thì họ bị hao tốn không ít tinh lực, nhưng cuối cùng vẫn thoát cửa ải.
Mộng Mị cũng trầy trật. Cô ta muốn lấy đồ nhưng thấy Lâm Chính không làm gì thì cô ta cũng nhãn nại đứng qua một bên.
Điều khiến Lâm Chính bất ngờ là Kỳ Thanh Bạch cũng không lấy gì và cũng được chiến đấu với người núi đá. Đợi sau khi một lượt xong xuôi, người gỗ bắt đầu chỉ vào những người lấy đồ
“Anh, tính toán lấy 70% đấu với người cơ quan thứ 2".
“Hừ, đánh nhau với cái đám rác rưởi này sao, tưởng ông đây sợ chắc”, người này nhổ nước bọt, đặt bảo bối xuống, rút chiến đao ra và chém về phía con sư tử.
Grào! Con sư tử phát ra tiếng gầm đỉnh tai sau đó lao lên. Người kia không kịp phòng ngự, bị võ mạnh cơ. thể bật ra và nôn ra máu.
Anh ta còn chưa kịp đứng vững thì con sư tử đã lại vồ tới cắn ánh ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!