Mị Mộng sững người.
Đám người Ám Minh Nguyệt ở bên kia cũng đứng sững, nhìn theo giọng nói.
Ở góc cua, Lâm Chính đột nhiên thò đầu ra nhìn về phía này.
“Anh là... anh Lâm?”.
Mị Mộng ngạc nhiên.
“Cô Mi Mộng, cô không sao chứ?”.
Lâm Chính bước nhanh tới, quan sát Mị Mộng một lượt, nhíu mày: “Cô bị thương rồi?”.
“Hả? Anh còn chưa chạy ra khỏi Long Cung?”.
Ám Minh Nguyệt cũng hơi ngây ra, sau đó cười khẽ: “Ha ha, hay, hay lắm, nếu vậy cũng có thể tìm anh tính món nợ này!”.
“Tính nợ?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn Ám Minh Nguyệt: “Dựa vào cô? Chỉ sợ cô không xứng!”.
“Vậy thì thử xem tôi có xứng không!”.
Ám Minh Nguyệt khế vung tay.
Cao thủ của Ám Thiên Võ Thần sau lưng cô ta đều xông lên.
“Nói cô không xứng thì là không xứng, cô còn không phục sao?”.
Lúc này, ở góc cua lại xuất hiện nhóm người Lang Gia.
Bọn họ cầm chiến đao chiến kiếm, sát khí đằng đằng đứng sau lưng Lâm Chính.
Người của Ám Thiên Võ Thần vội vàng dừng bước, ai cũng ngạc nhiên nhìn nhóm người Lang Gia, sắc mặt lập. tức trở nên khó coi.
“Lang Gia? Các người cũng còn ở đây?”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, đột nhiên cô ta như ý. thức được điều gì, đường nhìn lướt qua hai bóng người vô cùng yếu ớt trong đám người, kinh ngạc nói: “Hai người này không phải bị anh Diệp chém chết rồi sao? Sao... vẫn còn sống?”.
Diệp Viêm là cái thá gì mà đòi giết bọn này? Nực cười".
Lang Gia khinh thường nói.
Ám Minh Nguyệt nhíu mày.
Tám người đám Lang Gia cộng thêm Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ, cả Lâm Chính cũng ở đây.
Lực lượng này không thể xem thường.
Nhưng cô ta không hoảng sợ. “Hay, hay lắm! Nếu các người không chạy thì tốt quá rồi. Chuyện ở Long Cung cũng sẽ không truyền ra ngoài được!”.
Ám Minh Nguyệt thở phào một hơi, cầm Tà Kiếm bước tới.
“Tôi sẽ tiên các người lên đường!”.
“Con ả đê tiện, đừng có ngông cuồng! Tôi phải trả thù cho anh em của tôi!".
Lang Gia đỏ cả hai mắt, chuẩn bị xông lên tấn công. “Đại sư bá khoan đã, để tôi đấu với cô taI”.
Thương Lan Phúc lại không kịp chờ mà xông lên, cầm kiếm chém về phía Ám Minh Nguyệt.
Anh ta muốn khiêu chiến Ám Minh Nguyệt, muốn đích thân đánh bại cô ta để chứng minh bản thân.
Bây giờ là cơ hội, sao anh ta có thể từ bỏ? Lang Gia và Thương Lan Phúc đồng thời ra tay, người của Ám Thiên Võ Thần sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Giết!”.
“Giết!”.
Người hai bên trở nên bạo động, lao vào chém giết với nhau.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Mị Mộng đang ngây người ra, kéo cô ta dậy.
“Cô Mị Mộng, không sao chứ?”.
Lâm Chính lấy đan dược ra đưa cho cô ta, mỉm cười nói.
“Tôi... Tôi không sao”.
Mị Mộng ngây ngốc nhận lấy đan dược, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội nói: “Anh Lâm, mau nói bọn họ quay lại, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể giao đấu được đâu. Bọn họ không thể đấu lại Ám Minh Nguyệt”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!