Phù!
Vô số người có mặt đều hít sâu, da đầu tê dại. “Đây là gì?”
“Quái... quái vật phải không?”
“Trời ơi, ai có thể xông qua chứ?”
“Vừa nấy quái vật này rút kiếm lúc nào vậy tôi không thấy rõ...”
“Tôi... tôi không xông qua nữa đâu!”
"Có thể tiến vào tầng hai tôi đã rất hài lòng rồi!" Rất nhiều người nơm nớp lo sợ, vô thức lùi về sau. Cũng có người nhìn Lâm Chính.
“Người anh em, anh giúp chúng tôi lần này được không?”
Một vị tu sĩ đến gần Lâm Chính, trầm giọng nói. “Khớ”.
Lâm Chính lắc đầu: “Thứ này không thể so với bốn người máy thủ vệ trước đó, thực lực của nó, ít nhất cũng gấp mười lần người máy thủ vệ kia, huống hồ lúc trước. tôi chống cự đám thủ vệ, sức mạnh phi thăng bị tiêu hao. rất nhiều, bảo tôi dây dưa với con quái vật này, chả khác. nào bảo tôi đi chịu chết!”
*Ờ..." Mọi người thất vọng. “Nhưng cũng không phải không có cách”. Lâm Chính đột nhiên nói. “Cách gì?”
Mọi người nhao nhao vây quanh, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Mọi người đều thấy rồi nhỉ? Ở đây có vài người là người kế vị Võ Thần, chắc chắn họ muốn vào tầng thứ ba, vậy mọi người cùng đi vào với bọn họ là được rồi!”
Lâm Chính cười nói.
*Ý của anh là đợi lúc bọn họ chiến đấu với quái vật, thì thừa cơ xông vào?”
“Đúng”.
“Cách này không phải chưa có người thử, nhưng... làm như vậy, sẽ bị mấy người kia oán hận, chỉ sợ khi vào Tầng thứ ba, sẽ bị bọn họ giết để trả thù!”
Có người lo lắng nói.
“Đừng lo, đó là chuyện trước kia, lúc trước tầng hai không nhiều người như vậy, nhưng lần này có hàng trăm người tiến vào tầng hai, mọi người cùng ùa lên tầng ba, lấy được bảo bối rồi nói sau, chẳng lẽ mấy người không muốn có bảo vật tầng ba sao?”
Lâm Chính híp mắt nói.
Dứt lời, hô hấp mọi người trở nên nóng bừng.
Bảo vật tầng ba...
Đó chính là bảo bối thu hút sự chú ý của Võ Thần đấy!
Đồ ở tầng hai không thể sánh bằng.
Nhưng đối với những người này mà nói, bảo vật ở tầng hai đã được coi là vật quý hiếm.
Bảo vật tầng ba liệu sẽ có cấp bậc nào?
“Mẹ kiếp, liều mạng thôi! Cầu phú quý trong nguy hiểm! Đã đến đây rồi, bố mày còn sợ gì nữa chứ?”
“Đúng, liều mạng đi!”
“Mọi người cùng nhau tiến lên! Bảo bối tâng ba đang vây tay chào chúng tal”
“Lát nữa đừng ai sợ nhé!”
Nhiều người quyết tâm, dự định liều thử một lần.
Nhưng vẫn có một số người sợ hãi, đứng sang một bên yên lặng không nói gì.
“Vị đại nhân này, anh nói xem, chúng ta nên đợi ai ra †ay để cùng xông lên đây?”
Người đàn ông trước đó nhìn Diệp Viêm, hỏi thêm lần nữa.
“Là anh tai”
Lâm Chính âm thầm chỉ vào Diệp Viêm.
“Tôi cũng định như vậy!”, người đó gật đầu nói: “Chắc Diệp Viêm đại nhân là người mạnh nhất trong mấy người này, có hắn khống chế quái vật, có lẽ con quái vật đó không có thời gian để quan tâm tới chúng ta đâu!”
“Chuẩn bị ra ra tay đi”.
Lâm Chính thì thâm, bước sang một bên.
Cầm Kiếm Nữ đứng bên cạnh đã lắng nghe hết toàn bộ.
Nhìn thấy Lâm Chính rút khỏi đám người, cô ta lập tức đi theo anh.
“Người anh em, sao anh lại giúp đỡ mấy người này? Nếu bọn họ xông vào lúc Diệp Viêm ra tay, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hành động của Diệp Viêm, một khi Diệp Viêm quy trách nhiệm cho anh, anh sẽ gặp rắc rối”.