Trong phòng, giấy trắng bay khắp nơi.
Lâm Chính tóc trắng xóa, một tay cầm kiếm một tay cầm bút Họa Kiếm đứng trước bàn làm việc, trước mặt là chiếc màn hình lớn. Anh vừa nhìn màn hình vừa điên cuồng vung bút.
Nội dung hiển thị trên màn hình không gì khác là cảnh tượng trong phòng cơ quan.
Loan Phong trên màn hình đang chiến đấu quyết liệt với vô số cơ quan cạm bẫy trong căn phòng.
Lâm Chính nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Loan Phong, không ngừng viết vào sách và luyện tập cái gì đó.
Trong khi anh viết, cây bút Họa Kiếm cầm ở tay trái cũng liên tục chuyển động....
Quả thực là đa nhiệm.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu.
"Minh chủ?"
Ngự Bích Hồng hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm để gọi lớn.
Nhưng Lâm Chính lại không có phản ứng gì.
"Minh chủ?"
Ngự Bích Hồng không khỏi hét lên lần nữa.
Lâm Chính vẫn không có phản ứng.
Ngự Bích Hồng không nhịn được muốn bước tới vỗ vai Lâm Chính, nhưng lại bị Tửu Ngọc ngăn lại.
"Ngự thống lĩnh, tốt hơn hết đừng làm phiền cậu ấy, minh chủ dường như đã bước vào một trạng thái đặc biệt nào đó! Nếu chúng ta tùy tiện cắt ngang, e rằng minh chủ sẽ không vui!"
"Cái đó..."
"Hãy kiên nhẫn chờ đợi".
Tửu Ngọc nháy mắt.
Hai người họ cứ đứng yên như vậy.
Loan Phong trên màn hình đã gần ra tới cửa.
Nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá thấp độ khó của phòng cơ quan. Lúc này hắn đã vô cùng mệt mỏi, khó thở và kiệt sức.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay
Hắn tìm thấy một khoảng trống khá rộng và ngay lập tức cúi xuống, dự định ngồi xuống đó nghỉ ngơi một chút trước khi tìm cách vượt thử thách cấp độ cuối cùng.
Theo tiến độ này, Loan Phong sẽ rời khỏi phòng cơ quan sau nhiều nhất là một giờ nữa.
Lúc này, Lâm Chính rốt cục dừng lại.
Anh nhìn màn hình, rồi nhìn tờ giấy viết tay trong tay rồi phất tay thu lại bút Họa Kiếm.
Thấy vậy, Tửu Ngọc nhanh chóng nháy mắt với Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng không chút chần chừ, bước tới và gọi: "Minh chủ!"
"Hả?"
Lâm Chính lúc này mới phản ứng lại, lập tức quay đầu nhìn hai người.
"Tại sao hai người lại ở đây?"
"Minh chủ, chúng tôi có thể không tới được sao? Tên đó suýt nữa đã trốn được ra khỏi phòng cơ quan!"
Ngự Bích Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: "Khó khăn lắm anh mới bắt được hắn, chẳng lẽ cứ trừng mắt nhìn hắn đi như vậy?"
"Cứ để hắn đi, không sao đâu, hắn không còn giá trị gì nhiều nữa. Chưa kể, tôi không thể nhốt nổi hắn".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hai người kia đều giật mình.
"Giá trị?"
Tửu Ngọc có chút bối rối.
"Minh chủ, ý cậu là gì? Cái gì mà không nhốt nổi cơ chứ?"
"Hắn ta là ai?"
"Một thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần".
"Thế thì ai đã gửi hắn đến?"
"Ám Thiên Võ Thần....Minh chủ, những vấn đề này còn cần phải hỏi sao?"
"Tại sao lại không cần phải hỏi? Hai người thậm chí không hiểu ra vấn đề này sao? Nếu hắn không giết được tôi, Ám Thiên Võ Thần nhất định sẽ phái người tới lần nữa! Nếu biết tôi không giết người này mà chỉ giam cầm hắn, hai người cho rằng Ám Thiên Võ Thần sẽ không ép tôi thả hắn ra sao?"
"Làm sao chúng ta có thể để hắn đi?"
"Nhưng đây là tòa nhà treo thưởng! Ngay cả khi tôi từ chối thả người, liệu tòa nhà treo thưởng có bỏ qua không? Người trong tòa nhà treo thưởng đều là người kinh doanh, tôi cũng từng kinh doanh, tôi biết rõ nhất thương nhân quan tâm đến điều gì. Đương nhiên họ muốn giữ hòa khí và làm ăn có lời, cho nên chắc chắn sẽ không dám trở mặt với Ám Thiên Võ Thần!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!