Màn sương đen vẫn im lặng không tiếng động.
Ngay cả Đào Thành cực kỳ tự tin thì lúc này cũng hơi lo lắng.
“Trương Thái? Mã An?”
Ông ta lại gọi.
Nhưng vẫn không có tiếng động.
“Không… không ổn lắm…”
Tửu Ngọc run rẩy, vô thức lùi lại phía sau.
Ngự Bích Hồng nhìn chằm chằm vào màn sương đen, cô ta bỗng ngửi thấy một mùi máu tanh nồng, sau đó dòng máu chảy ra từ màn sương đen dọc theo mặt đất như dòng suối.
“Không ổn!”
Ngự Bích Hồng biến sắc, vội rút kiếm ra nói: “Quản lý Đào, nhanh lên, tiếp tục gọi thêm cứu viện! Mau!”
“Gọi thêm cứu viện?”
Đào Thành ngây người nhìn dòng máu, đầu óc nhất thời không hoạt động.
Lúc này có vài thứ tròn vo cũng lăn ra từ trong màn sương đen đó.
Đưa mắt nhìn sang.
Chính là đầu của mấy người Trương Thái, Mã An.
“Hả?”
Đào Thành ngây người.
Màn sương đen dần tản đi.
Chỉ thấy thanh niên trước đó đang yên tĩnh đứng ở hành lang.
Có mười mấy người đứng trước mặt.
Nhưng thi thể của mấy người này đều trong tình trạng cực kỳ thê thảm, hơn nữa tất cả đều bị chặt đầu, máu bắn ra như suối từ cổ của họ, nhuộm đỏ cả các bức tường hành lang.
Chỉ thấy thanh niên đó thở phào.
Phụt!
Soạt!
Cơ thể trước mặt đều gục xuống đất, không còn hơi thở.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc trố mắt nhìn.
Mặt mày Đào Thành trắng bệch.
Lúc này cũng xem như đã rõ tình hình.
Thanh niên trước mặt này không phải là người hầu của Võ Thần bình thường.
Bản lĩnh và thực lực của thanh niên này… vượt xa tưởng tượng của họ…
“Mau lên, lập tức đến tầng mười, gọi đội ở tầng mười đến cứu viện! Mau lên!”
Giọng Đào Thành run rẩy, hét lên với người bên cạnh.
“Vâng… vâng, quản lý Đào”.
Người bên cạnh run rẩy nói, sau đó xoay người chạy đi.
Nhưng hắn vừa chạy đến chỗ cầu thang, một luồng khí đen kỳ lạ bỗng ập đến buộc chặt cơ thể hắn với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Người đó nắm lấy khí đen quấn quanh người, điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng ngay sau đó khí đen bỗng siết lại.
Vèo!
Cơ thể người đó lập tức nát thành từng mảnh như thủy tinh vỡ, máu và nội tạng bắn ra xung quanh…
Đào Thành hoảng hốt.
Chỉ thấy khí đen bao phủ cánh cửa trên cầu thang, phong tỏa hoàn toàn nơi đó.
Mọi người biết muốn rời khỏi đây đã là điều không thể.
“Quản lý Đào, tôi biết ông, tôi không muốn giết ông nhưng hành động của ông làm tôi cảm thấy khó chịu”.
Thanh niên lạnh nhạt nói.
Nhưng lúc này hắn không nhìn sang Đào Thành mà lại nhìn trong tay mình.
Năm ngón tay đang siết chặt một chiếc chìa khóa.
Là chìa khóa dự phòng hắn tìm được trên người thủ vệ.
“Cậu… cậu tốt nhất đừng động vào tôi. Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu giết tôi tức là Ám Thiên Võ Thần chính thức khai chiến với tòa nhà khen thưởng. Tôi thừa nhận sức mạnh của Ám Thiên Võ Thần, nhưng tòa nhà khen thưởng của chúng tôi cũng không phải là người hiền lành, cậu định làm thế thật sao?”
Đào Thành nghiến răng nói.
“Tôi tới đây theo lệnh của chủ nhân, nếu ông có thể thành thật phối hợp, tôi có thể chừa cho ông một con đường sống, nhưng nếu các ông còn tiếp tục can thiệp thì đừng trách tôi tàn nhẫn”.