Phòng riêng ở tầng một của tòa nhà treo thưởng.
Tửu Ngọc đang ngồi bên trong uống từng ngụm trà lớn.
Bên cạnh là tờ báo ông ta mới mua.
Nhìn dòng tin tức giật gân, sắc mặt Tửu Ngọc nhất thời trở nên khó coi.
“Đại nhân!”
Lúc này Ngự Bích Hồng đẩy cửa bước vào, cô ta hơi sững sờ khi liếc nhìn căn phòng chỉ thấy mỗi Tửu Ngọc.
“Tửu Ngọc, đại nhân đâu?”
“Đại nhân đã mượn quản lý Đào một phòng tu luyện, đi bế quan rồi!”
Tửu Ngọc thờ ơ nói.
Mắt Ngự Bích Hồng hơi nheo lại, cô ta bước nhanh về trước, lấy ra một tờ báo, đặt lên bàn trà, khẽ nói: “Chuyện này là đại nhân làm à?”
“Cô nghĩ toàn bộ Long Tâm Thành này còn ai khác đủ tư cách có tư chất thần quang?”
Tửu Ngọc khẽ cười.
“Vậy chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Ám Thiên Võ Thần...”
“Đúng vậy”.
Tửu Ngọc thở dài.
“Vậy xem như xong rồi”.
Sắc mặt Ngự Bích Hồng tái nhợt, căng cứng, cơ thể không khỏi run lên, trong con ngươi chẳng có gì ngoài vẻ sợ hãi.
Tửu Ngọc thấy vậy, ông ta hơi bối rối.
“Ngự thống lĩnh, cô sao vậy? Sao sợ hãi thế? Thậm chí ngay cả Thái Thiên Võ Thần chúng ta cũng đã đắc tội, còn sợ Ám Thiên Võ Thần sao?"
“Ông nghĩ chuyện này đơn giản ư?”
Ngự Bích Hồng hạ giọng nói: “Tôi đã điều tra, hiện giờ tai mắt Thương Lan Võ Thần đều nhìn chằm chằm vào đại nhân, hơn nữa... hai ngày nữa Thái Thiên Võ Thần sẽ đến Long Tâm Thành, nếu Ám Thiên Võ Thần cũng muốn đối phó với đại nhân, vậy trước mắt đại nhân phải đối mặt với... ba trong số bảy Võ Thần!”
Rầm!
Tửu Ngọc ngã xuống đất, nước trà đổ khắp người.
Nhưng ông ta không dám ngồi lâu, vội vàng đứng dậy, khó hiểu nhìn chằm chằm Ngự Bích Hồng.
“Thái Thiên Võ Thần sắp đến ư? Thương Lan Võ Thần... muốn đối phó với chúng ta hả? Những tin tức này... có chính xác không?”
“Ông cho rằng tôi cần lừa ông à?”
Ngự Bích Hồng hầm hừ.
Tửu Ngọc hoàn toàn choáng váng.
“Xong rồi... xong đời rồi... ba vị Võ Thần... trên trời dưới đất, không ai cứu được chúng ta...”
Ông ta ngơ ngác lẩm bẩm, trên mặt không chút hy vọng.
“Lúc này, chúng ta chỉ có thể chạy trốn! Tôi muốn gặp đại nhân, khuyên đại nhân đừng tìm Diệp Viêm nữa, nhanh trốn thoát mới là quyết định đúng đắn, chúng ta phải rời khỏi long mạch dưới lòng đất ngay lập tức!”
Ngự Bích Hồng âm thầm nghiến răng.
“Nói... nói đúng... đi... chúng ta tìm đại nhân!”
Tửu Ngọc nhanh chóng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng với Ngự Bích Ngọc, lao xuống tầng hầm của tòa nhà treo thưởng.
Tầng hầm được xếp thành các phòng đặc chế.
Đây là nơi tòa nhà treo thưởng cung cấp cho người khác đến bế quan tu luyện.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!