Lâm Chính vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.
Bao gồm cả Thương Lan Phúc và Ám Minh Nguyệt.
Mặc dù hầu hết những người có mặt đều chưa bao giờ gặp mặt Thương Lan Phúc, nhưng vị thiếu gia ngồi bên cạnh đã hé lộ danh tính của hắn nên mọi người ngay lập tức biết rằng người đàn ông trước mặt là đứa con hoang của Thương Lan Võ Thần nổi tiếng.
Một người đạt đến cấp độ Võ Thần được vô số phụ nữ ngưỡng mộ, việc ông ta có con ngoài giá thú là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng con ngoài giá thú vẫn là con ngoài giá thú và không được Võ Thần công nhận.
Vì vậy, mọi người đều biết rằng Thương Lan Phúc vẫn chưa có được quyền thừa kế thực sự của Võ Thần.
Vậy mà giờ một kẻ như vậy lại dám đi thách thức người kế vị Võ Thần danh chính ngôn thuận như Ám Minh Nguyệt....
Đây không phải ngu ngốc thì là gì?
"Thú vị đấy!"
Người đàn ông ngồi bên cạnh nheo mắt liếc nhìn Lâm Chính, không biết vì sao, hắn cảm thấy người đàn ông này trông quen quen, nhưng lại không biết trước đây đã từng gặp ở đâu.
"Còn có kẻ bảo người khác đi chết đi, thật là buồn cười".
Người đàn ông ngồi cạnh mỉm cười: "Dù Ám Minh Nguyệt có tệ đến đâu, cô ấy cũng không đến nỗi không xử lý nổi một đứa con hoang!"
"Biết đâu bọn họ có quân bài gì đó để dựa vào? Dù sao, tôi chỉ cần chờ xem kịch hay!"
Người đàn ông vẻ mặt nhàn nhã, hào hứng như được xem trò vui.
Mọi người nén cười nhìn về phía đó.
Ám Minh Nguyệt ánh mắt lạnh như băng: "Anh đang cố tình xúc phạm tôi phải không?"
"Tôi có sao?"
"Bảo một kẻ như vậy đấu với tôi? Thế nào? Anh coi thường tôi sao?"
"Thương Lan Phúc không đủ tư cách để thách đấu sao?"
"Muốn hắn chết đến vậy sao?"
"Cô đang sợ mình không thể giết được anh ấy sao!"
"Chết tiệt!"
Ám Minh Nguyệt rất tức giận.
Dù sợ Lâm Chính nhưng cô ta không thể chịu đựng được việc anh sỉ nhục cô ta như thế này.
"Đã muốn hắn chết như vậy thì đừng trách tôi!"
Ám Minh Nguyệt rút kiếm của người bên cạnh ra và ném về phía Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc vươn tay ra và nhận lấy kiếm.
Ám Minh Nguyệt cũng rút kiếm ra, hơi nâng cánh tay lên và chĩa mũi kiếm vào Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc cau mày, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, tại sao sư phụ lại làm vậy?"
"Tôi muốn xem anh đã nắm vững được bao nhiêu phần những điều tôi dạy cho anh lúc ở rừng U Minh".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ừm...Sư phụ nếu muốn khảo nghiệm thì cũng không cần dùng Ám Minh Nguyệt để làm chuột thí nghiệm mà? Chưa kể...Cô ta còn đang bị gãy tay....”
Thương Lan Phúc do dự rồi nói.
"Điều này thì dễ thôi".
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó giơ tay vẫy về phía cánh tay trái của Thương Lan Phúc.
Rẹt!
Cánh tay của Thương Lan Phúc trực tiếp bị chặt đứt.
"Á....”
Thương Lan Phúc liên tục rên rỉ đau đớn và toát mồ hôi lạnh.
Hắn quay lại và nhìn Lâm Chính một cách ngạc nhiên.
"Vết thương gãy tay không khó chữa trị. Chẳng phải giờ cuộc đấu sẽ công bằng hơn sao?"
Lâm Chính tùy ý vung vài mũi kim để cầm máu, bình tĩnh nói.
Thương Lan Phúc tuy sợ hãi nhưng vẫn im lặng gật đầu.
Hắn đã nhìn thấy khả năng y thuật của Lâm Chính nên không quá bận tâm về cánh tay bị gãy.
Còn nếu Lâm Chính muốn xem hắn lĩnh ngộ tới đâu, hắn cũng không ngại.
"Ám Minh Nguyệt, tuy rằng trước kia chúng ta đã từng đấu, nhưng rốt cuộc khi đó không phải một chọi một. Giờ để tôi xem bản lĩnh của cô!"
Thương Lan Phúc giơ kiếm và trịnh trọng nói.
"Người khiêu chiến tôi có rất nhiều, nhưng anh là kẻ kém cỏi nhất. Tôi sẽ không nương tay chỉ vì anh là con trai của Thương Lan Võ Thần, dù sao chính anh là người gây ra rắc rối, hơn nữa nếu một đứa con hoang chết, Thương Lan Võ Thần cũng sẽ không trách tôi!"
Ám Minh Nguyệt đằng đằng sát khí nói.
"Vậy cứ thử xem!"
"Đi chết đi!"
Ám Minh Nguyệt hét lên và vung thanh kiếm.
Vụt!
Một luồng kiếm khi như gợn sóng cắt thẳng về phía Thương Lan Phúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!