Ting!
Tòa nhà treo thưởng lập tức vang lên tiếng cảnh báo.
Nhân viên bảo vệ của đại sảnh xông tới.
Những nhân viên bảo vệ này ai cũng mặc giáp, tay cầm trường kiếm, sát khí sôi sục.
“Thú vị!”.
Cậu Thương Lan hoàn hồn lại, không hoảng loạn, nhìn nhân viên bảo vệ ùa tới từ xung quanh, mỉm cười nhìn Lâm Chính đang đi tới.
Tòa nhà treo thưởng tiếp đãi toàn cao thủ từ các nơi của long mạch dưới lòng đất. Đương nhiên để duy trì trật tự ở đây, nhân viên bảo vệ cũng là nhân vật đỉnh cấp.
Ai dám gây sự ở đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?
“Tiêu rồi”.
Ngự Bích Hồng sững người.
Tửu Ngọc sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Hai người họ đã bao giờ thấy Lâm Chính nóng nảy như vậy đâu?
Nhưng Lâm Chính không quan tâm nhân viên bảo vệ ở xung quanh, xông tới chém cho cậu Thương Lan một đao.
Cậu Thương Lan khinh thường nhìn đao chém tới, không hề hoảng sợ chút nào, nhẹ nhàng nghiêng người né đi.
Nhưng khi hắn tránh lưỡi đao, một trường kiếm sắc bén đột nhiên tách ra từ lưỡi đao, chém về phía hắn với góc độ cực kỳ đáng sợ.
“Cái gì?”.
Cậu Thương Lan nín thở, vội vàng né sang bên.
Nhưng trường kiếm chém tới đột nhiên lại nổ ra nhiều kiếm khí, giống như bàn tay vô hình bao phủ về phía cậu Thương Lan.
Không hay!
Cậu Thương Lan kinh ngạc, lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng phòng ngự.
Nhưng mọi thứ xảy ra quá đột ngột, dù hắn kịp thời phản ứng cũng không thể tạo thành sức mạnh phi thăng có thể phòng ngự hoàn hảo ngay tức khắc.
Cuối cùng.
Vèo! Vèo! Vèo! Vào...
Nhiều kiếm khí phá phòng ngự của hắn, chém lên người hắn.
Cậu Thương Lan không kịp đề phòng, ngã mạnh xuống đất, toàn thân đầy máu, nhìn mà kinh hãi.
Cảnh này vừa xuất hiện, ngay cả nhân viên bảo vệ đang chạy tới cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.
மம்
Ngự Bích Hồng lao nhanh tới trước, rút cự kiếm ra kề lên cổ cậu Thương Lan.
“Không được tới đây, ai dám làm bậy, tôi sẽ giết anh ta!”.
Ngự Bích Hồng hét lên.
Nhân viên bảo vệ vội vàng dừng lại, căng thẳng nhìn Lâm Chính và Ngự Bích Hồng.
Cậu Thương Lan là khách VIP, người của tòa nhà treo thưởng sao có thể không bảo đảm an toàn cho hắn?
“Các người đừng làm bậy! Tôi nói các người biết, các người dám làm cậu Thương Lan bị thương một cọng lông, tôi bảo đảm các người không ra khỏi đại sảnh này được!”.
Đội trưởng đội bảo vệ Lục Hổ cầm đại kiếm đi tới, lạnh lùng hét lên.
“Muốn bảo đảm chúng tôi không làm bậy thì phải xác định các người không làm bậy trước!”.
Ngự Bích Hồng quát.
Lục Hổ liếc nhìn Ngự Bích Hồng, quay đầu nói: “Mau đi thông báo
cho quản lý!”.
“Vâng!”.
Một nhân viên bảo vệ chạy đi.
Khách khứa ở hiện trường đều chú ý về phía này.
Lâm Chính không quan tâm đến nhân viên bảo vệ, mà đi về phía cậu Thương Lan toàn thân đầy máu nằm ở dưới đất, đạp lên ngực hắn.
“Ở đây có quy định nào cho anh tùy tiện đánh người không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Mày sẽ phải hối hận!”.
Cậu Thương Lan nghiến răng nói.
Phut!
Thiên Sinh Đạo lập tức đâm xuyên vai hắn.
Cơn đau kịch liệt khiến hắn run rẩy.
“Cậu Thương Lan..”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Cậu Thương Lan mở to mắt, tròng mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Đứng dậy!”.
Lâm Chính kéo cậu Thương Lan từ dưới đất dậy, liếc sang Ngự Bích Hồng, nói: “Quỳ xuống, xin lỗi cô ấy!”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!