Hiện trường hơi náo loạn.
Không ít người ngước mắt nhìn, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia, ai cũng có vẻ mặt căng thẳng.
“Cô ta không có mắt nhìn người hay sao? Không biết cậu Thương Lan là khách VIP của tòa nhà treo thưởng à? Cậu ấy muốn làm nghiệp vụ gì còn cần xếp hàng sao?”.
“Dám bảo cậu Thương Lan xếp hàng? Con nhóc này đầu óc có vấn
đề à?”.
“Bị tát là đáng đời!”.
Một số người che miệng cười, ánh mắt đầy vẻ sâu xa.
Qua sự chế giễu và cười chê của người xung quanh, Ngự Bích Hồng cũng nhận ra người đàn ông đó không phải tầm thường.
“Vừa rồi cô... bảo tôi đi xếp hàng?”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Ngự Bích Hồng, không tỏ cảm xúc gì, hỏi.
“Tôi.”.
Ngự Bích Hồng há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Bảo anh xếp hàng có vấn đề gì không?”.
Lâm Chính đi thẳng tới, thản nhiên lên tiếng.
“Mày lại ở đâu nhảy ra?”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính, không đồng tình.
“Thằng chó, mày biết cậu chủ tạo là ai không? Cậu chủ tạo đến tòa
nhà treo thưởng làm việc khi nào cần xếp hàng?".
Người bên cạnh lạnh lùng quát, ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận.
“Anh không cần xếp hàng?”.
Lâm Chính hỏi.
“Mày biết đây là gì không?”.
Cậu Thương Lan lấy một tấm thẻ màu đen ra, quơ qua lại: “Đây là vật mà loại người như mày cả đời cũng không có nổi, cũng là bằng chứng để tao không cần xếp hàng, rõ chưa?”.
“Cô ta muốn nói chuyện quy tắc à? Vậy tôi nói cho các người biết, chuyện tôi không xếp hàng chính là quy tắc!”.
Cậu Thương Lan thờ ơ nhìn họ, ánh mắt tràn đầy ngạo nghễ.
Hiển nhiên, hắn không xem Lâm Chính, Ngự Bích Hồng ra gì.
“Nếu đã là quy tắc thì tôi không trách anh, nhưng... vì sao anh phải đánh người của tôi?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
Cậu Thương Lan và đám người đi cùng đều sửng sốt.
Ngự Bích Hồng nhận ra được gì đó, vội vàng đứng dậy kéo tay Lâm Chính.
“Đại nhân, bỏ đi”.
Ngự Bích Hồng hạ thấp giọng nói.
Rõ ràng cô ta không muốn làm lớn chuyện.
Nhưng rõ ràng cậu Thương Lan đã cụt hứng, lắc đầu nói: “Đưa ra ngoài, phế đi!”.
Sau đó, hắn tiếp tục trò chuyện với nhân viên ở cửa sổ, không nhìn đám Lâm Chính nữa.
Thuộc hạ của cậu Thương Lan đi về phía Lâm Chính.
“Cậu Thương Lan, chúng tôi biết sai rồi. Đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đi ngay".
Ngự Bích Hồng vội vàng giải thích.
Cô ta là người con gái biết thời thế.
Ba người bị Thái Thiên Võ Thần truy nã, vốn đã ở tình cảnh nguy hiểm. Cậu Thương Lan này là khách VIP của tòa nhà treo thưởng, chứng
tỏ thân phận không hề đơn giản, sao có thể đắc tội?
Nhưng đối mặt với sự cầu xin của Ngự Bích Hồng, cậu Thương Lan như không nghe thấy, tiếp tục xử lý việc của hắn.
Đám tay chân thì sát khí đăng đẳng.
“Bây giờ biết sai rồi à? Muộn rồi!”.
“Lần này đã phải tấm sắt rồi!”.
“Cậu Thương Lan không dễ nói chuyện đâu!”.
“Lần này thê thảm rồi!”.
Người đứng quanh xem đều cười giễu cợt, lộ ra vẻ châm chọc.
Ngự Bích Hồng căng thẳng, không ngừng lùi về sau, lúc này đã không biết nên làm thế nào mới phải.
“Đại nhân, chúng... chúng ta chạy mau thôi”.
Tửu Ngọc chạy tới, căng thẳng nói.
“Chạy... Đúng, chúng ta phải chạy thôi..”.
Ngự Bích Hồng nuốt nước bọt, cũng gật đầu.
“Không vội”.
Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Đại nhân?”.
Ngự Bích Hồng nhìn sang anh.
Keng!
Một ánh đao đột nhiên bay ra, thoáng chốc xuyên qua đám tay chân của cậu Thương Lan.
Bọn họ run rẩy, sau đó đứng sững tại chỗ, không thể động đậy. Phut!