Trong một mật đạo
Phù! Phù! Phù…
Những tiếng thở gấp liên tục vang lên.
Ông già đầu trọc dẫn đầu những thành phần cốt cán của trấn lao như điên về phía trước.
“Ông, cháu… cháu không trụ được nữa rồi!”
Vũ nữ vừa nhảy múa ở bữa tiệc không thể thở được, ngã quỵ xuống đất, sợ hãi kêu lên.
Một số người dừng lại, định đưa tay dìu vũ nữ đứng dậy, nhưng ông già đầu trọc hét lên bắt họ dừng lại.
“Mặc kệ nó, đi thôi!”
“Chú à…”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Phải rời khỏi đây rồi đến thành Phiêu Diểu gọi viện binh càng sớm càng tốt, như vậy mọi người mới thoát khỏi nguy hiểm. Nếu các người thực sự muốn cứu cô gái này thì mau theo tôi đi tìm Võ Thần!”
Ông già đầu trọc sẵng giọng hét.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, do dự không biết làm sao.
Ông già râu dài lúc này cũng lên tiếng.
"Từ giờ trở đi, bất kể là phụ nữ hay trẻ nhỏ ngã xuống cũng không được phép quan tâm, phải ra được bên ngoài rồi tính tiếp. Đây là lệnh! Nếu không nghe thì hậu quả tự chịu!”
Ông ta nói dứt lời, mọi người mặt biến sắc, nhưng sau cùng vẫn nghe theo lời họ, nhanh chóng chạy vào trong mật đạo.
“Chú! Bác! Đừng bỏ cháu lại! Xin đừng bỏ cháu lại!”
Vũ nữ gắng sức hét lớn.
Nhưng đoàn người đã nhanh chóng biến mất không tăm tích.
Vũ nữ nghiến răng, dùng hết sức bình sinh bò dậy và lết về phía trước.
Nhưng đi được một đoạn, mặt vũ nữ đột nhiên trắng bệch.
Như thể cô ta nhận ra điều gì đó, lảo đảo quay đầu lại.
Chỉ thấy Lâm Chính đã xuất hiện sau lưng cô ta từ bao giờ, lúc này anh đang nhìn cô ta bằng ánh mắt thản nhiên.
“Đừng… đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Vũ nữ run rẩy hét lên.
Cô ta vừa hét vừa đột ngột giơ tay lên, ném một túi bột gì đó màu xanh đen về phía Lâm Chính.
Đây là bột thuốc có độc.
Nhìn thấy đám bột bao quanh Lâm Chính, trên mặt vũ nữ thoáng hiện nụ cười đắc ý.
Cô ta biết rõ thứ chất độc này có độc tính đáng sợ thế nào. Người thường hít một chút là đi gặp tổ tiên ngay.
Cho nên người đàn ông trước mặt chắc cũng không thoát được!
Vũ nữ cười đắc ý, nỗi sợ hãi ban nãy cũng tan biến đi rất nhiều.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười của cô ta đông cứng lại.
Chỉ thấy Lâm Chính vẫn bình tĩnh nhìn cô ta, biểu cảm trên gương mặt không chút thay đổi.
Cho đến khi đám bột kia lắng xuống hết cũng không thấy anh có biểu hiện trúng độc.
“Sao… có thể…”
Vũ nữ trợn mắt há miệng/
Một giây sau.
Bịch!
Lâm Chính tung chưởng đánh trúng đỉnh đầu vũ nữ.
Trong nháy mắt, vũ nữ toàn thân da thịt nứt ra, tắt thở ngay tại chỗ.
Máu tươi bắn lên người Lâm Chính.
Lâm Chính không nhanh không chậm ung dung tiến về phía trước.
Anh không hề vội vã.
Vì anh biết rằng sẽ không một kẻ nào thoát được.
“Hắn đến rồi!”
Lúc này, ở cuối mật đạo, ông già đầu trọc như thể ngửi thấy gì đó, mặt đột nhiên trắng bệch thì thầm: “Lập tức mở cửa lớn, nhanh!”
“Vâng thưa chú!”
Mấy thanh niên lực lưỡng phía trước nhanh chóng nắm chặt tay nắm của cánh cửa đồng phía cuối mật đạo, sau đó dùng hết sức mở cửa. Ai nấy đều gầm gừ dùng hết sức lực mới mở được cửa ra.
Két!
Cánh cửa đồng dần được đẩy về hai phía.
Mọi người kích động nhìn ra ngoài.
Ở bên kia cánh cổng chính là bên ngoài trấn.
Bọn họ có cơ hội thoát rồi!
Nhưng sau khi cánh cửa được mở ra, những luồng sáng màu vàng liên tục tràn qua khe cửa.
Hơi thở của ông già râu dài như ngưng lại, đôi mắt mở to như cảm thấy có gì đó không ổn.
Ông già đầu trọc cũng sửng sốt.
“Ánh sáng này…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!