Sắc mặt Trịnh Mãnh thay đổi, mãi không thốt được lời nào.
"A Mãnh, mau đi đi!".
Ông già đầu trọc thúc giục.
"Chú, cháu... cháu không làm được..."
Trịnh Mãnh ngập ngừng một lát, nhỏ giọng đáp.
"Cháu nói cái gì?".
Ông già đầu trọc đập bàn, lạnh lùng quát: "Đây là suy nghĩ cho tương lai của thị trấn, là mưu kế mang lại phúc cho tất cả mọi người, cháu... sao cháu có thể từ chối được chứ?".
"Chú, nếu không có Lâm đại nhân, thì thị trấn chúng ta đã không còn tồn tại rồi. Tuy cháu không được coi là cao thượng, nhưng chuyện thất đức như vậy... cháu... cháu thực sự không làm được.. ", Trịnh Mãnh muốn nói lại thôi, sắc mặt u ám.
"Sao? Vậy cậu là người cao thượng? Chúng tôi là hạng âm hiểm xảo trá hả?".
Ông già râu dài lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu nhân từ yếu đuối như vậy, sao có thể làm nên việc lớn được?".
"Bác..."
"Thôi được rồi, cậu ở đây đi, việc này không cần cậu làm nữa".
Ông già râu dài lạnh lùng nói: "Bảo A Hào đi đi, đến Phiêu Diểu Thành ngay trong đêm".
"Vâng".
Người bên cạnh gật đầu, lập tức rời khỏi phòng.
Trịnh Mãnh thấy thế thì cuống lên, định đi ra ngoài, nhưng bị người chặn lại.
"A Mãnh, cậu không nghe thấy tôi nói gì sao? Cậu ngoan ngoãn ở yên đây đi, cấm không được đi đâu! Những chuyện khác, chúng tôi sẽ giải quyết!".
Ông già râu dài trầm giọng nói.
"A Mãnh, cậu từ nhỏ đã nghe lời, đừng khiến cho mấy ông già này tức giận nữa. Nếu làm hại thị trấn thì cậu chính là tội nhân, hãy nghĩ cho mẹ cậu và em gái cậu đi!".
Một ông già khác cũng khẽ quát.
Trong lúc nói, bọn họ còn phóng ra khí kình.
Khí tức đáng sợ ập tới.
Sắc mặt Trịnh Mãnh trắng bệch, không nói gì nữa.
Nếu ra tay thì hắn cũng không phải là đối thủ.
Chuyện này hắn chỉ đành nghe theo số phận vậy.
Trong bữa tiệc.
"Nào nào nào, uống đi, uống đi! Ha ha ha!".
Sắc mặt Tửu Ngọc đỏ bừng, giơ ly rượu lên hét lớn.
Ông ta đã mất hết tu vi, tửu lượng cũng kém hơn rất nhiều, uống được mấy ly đã chếnh choáng, nói cũng líu cả lưỡi lại.
Ngự Bích Hồng thì ăn uống một cách tao nhã, cho dù có người đến mời rượu thì cũng mặc kệ làm thinh, như một con chim công cao ngạo.
Lâm Chính yên lặng nhìn mọi người trong bữa tiệc, ai mời cũng uống, luôn nở nụ cười đáp lại.
Nhất thời, mọi người lại càng nhiệt tình hơn.
Lâm Chính cũng rất vui vẻ.
Nhưng sau mấy vò rượu, hình như Lâm Chính chú ý thấy gì đó, ngoảnh sang nói: "Bích Hồng, cô lại đây".
Ngự Bích Hồng đặt ngay ly rượu xuống, đi tới bên cạnh anh.
"Đại nhân có gì phân phó sao?".
Lâm Chính ghé tai nói nhỏ: "Cô có nhìn thấy Trịnh Mãnh đi đâu rồi không?".
"Trịnh Mãnh?".
Ngự Bích Hồng sửng sốt, nhỏ giọng đáp: "Vừa nãy còn thấy anh ta ở đây, không biết đã rời đi lúc nào..."
Lâm Chính nhíu mày.
"Đại nhân, có cần tôi đi tìm không?".
"Không cần".
Lâm Chính trầm tư một lát rồi bình tĩnh nói: "Bố trí mọi thứ xong rồi chứ?".
"Lúc nãy tôi mượn cớ đi vệ sinh, đã bố trí xong xuôi rồi".
"Thế thì tốt, cứ ăn uống thoải mái đi".
Lâm Chính nói.
Ngự Bích Hồng gật đầu, trở về chỗ của mình.
Đúng lúc này, một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp ăn mặc lộ liễu đi vào.
Bữa tiệc lập tức vang lên những tiếng hú hét.
Các thanh niên đều đập bàn rầm rầm, tiếng huýt sáo không ngớt.
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, cúi người với Lâm Chính, rồi nâng gót sen, bắt đầu nhảy múa.
"Lâm đại nhân, đây là hoa khôi của thị trấn chúng tôi, cô ấy biết đại nhân đã cứu cả thị trấn, nên nhất quyết muốn dâng một điệu múa để đại nhân thưởng thức".
Một người đàn ông trung niên để râu chữ bát ngồi ở bên cạnh cười nói.
Lâm Chính tùy ý gật đầu một cái.
Người đàn ông trung niên thấy thế, bỗng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói đầy mờ ám: "Từ xưa mỹ nhân yêu anh hùng, đại nhân, không giấu gì cậu, cô gái này rất kính trọng đại nhân. Nếu đại nhân không chê, thì tối nay để cô ấy hầu hạ đại nhân được không?".
"Không cần đâu".
Lâm Chính bình thản đáp, thẳng thừng từ chối.
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, không ngờ Lâm Chính lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.
Nhưng ông ta cũng không nhiều lời, mà mỉm cười lui sang bên cạnh.
Cùng với điệu múa của thiếu nữ, bầu không khí của bữa tiệc càng ngày càng sôi động.
Thiếu nữ có lúm đồng tiền như hoa, đôi mắt lúng liếng biết nói không ngừng liếc về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vẻ mặt bình thản, mắt nhìn thiếu nữ, nhưng trong lòng như đang suy nghĩ gì đó.
Nhưng thiếu nữ không hề hay biết, bị ánh mắt trắng trợn của Lâm Chính làm cho ngại ngùng xấu hổ.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm!
Tửu Ngọc ở bên kia không cầm cự được nữa, cái đầu rũ xuống, nằm gục xuống bàn, say bất tỉnh nhân sự.
"Không uống được mà uống rõ lắm!".
Ngự Bích Hồng khẽ hừ một tiếng, có chút khinh bỉ, đang định nâng ly lên uống một ngụm.
Bỗng dưng.
Choang!
Cái ly trượt khỏi đầu ngón tay cô ta, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!