Tại ngọn núi sừng sững phía xa có một lầu các rất lớn. Lầu các ở vị trí khá cao, cheo leo nơi vách núi.
Trước lầu các, có một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám đang đứng đó.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn về phía xa ở bên dưới. Bên dưới có nhiều người đang đứng. Những người này đều là tầng lớp cấp cao của các tông môn với thực lực cực mạnh.
Ngọn núi này tên là núi Hắc Vọng, và tông môn trên ngọn núi này được gọi là Hắc Vọng Tông.
Hắc Vọng Tông cũng được coi là một thế lực mạnh ở khu long mạch dưới lòng đất này. Dù người của tông môn chưa tới nghìn người nhưng tất cả đều là những kẻ tinh nhuệ. Nghe nói thực lực của tông chủ này đã trên cả mức Lục Địa Thần Tiên, thủ nhãn thông thiên có thể rời noi lấp biển.
Đám đông lúc này im lặng như đang chờ đợi điều gì đó. Một bóng hình nhanh chóng lao vào. Đây chính là người đệ tử được Hắc Vong Tông cử đi thăm dò tin tức.
“Bái kiến tông chủ” người này quỳ phụp xuống.
“Điều tra thế nào rồi?”, tông chủ của Hắc Vong Tông trầm giọng hỏi.
“Bẩm tông chủ, đã điều tra rõ ràng rồi, thông tin từ Khinh Liên Cung vọng tới”, người đệ tử này tái mặt, trố mắt giống như đã từng nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm.
Mọi người nhìn nhau.
“Lẽ nào là bà lão đó lại làm trò thí nghiệm kỳ quái nào sao?”
“Hừ, bà ta hiểm độc, làm việc không từ thủ đoạn như thế rồi Hắc Vọng Tông của chúng ta cách Khinh Liên Cung gần như vậy, bà ta đâu chỉ một lần có ý với đệ tử tông môn của chúng ta. Tông chủ tôi thấy chúng ta phải tìm cách tiêu diệt mầm bệnh hoạn này thôi, nếu không để bà tác càng mạnh lên thì sợ rằng chúng ta sẽ khó đối phó mất”.
“Nói đúng đấy. Tông chủ, chúng ta nên hành động thôi”.
“Dù không tiêu diệt Khinh Liên Cung thì cũng phải ép họ rời khỏi đây, nếu không chúng ta sẽ ngủ không ngon mất”.
Đám đông chắp tay để lộ vẻ kiên quyết. Thanh Hắc Bạch chau màu, suy nghĩ nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định.
Đúng lúc này, người đệ tử kia ngẩng đầu, run rảy nói: “Tông chủ, Khinh Liên Cung...không còn tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp nào đâu”.
Dứt lời, cả hiện trường đang sục sôi bỗng im lặng như tờ. Thanh Hắc Bạch quay lại nhìn người đệ tử: “Ý của cậu là gì?”
Người đệ tử há hốc miệng, nói ra từng từ: “Khinh Liên Cung đã ...không còn nữa rồi...”
“Cái gì?”, hiện trường bàng hoàng.
“Thật sao?”
Thanh Hắc Bạch không còn đứng yên nữa bèn đứng dậy hỏi.
“Đệ tử vừa tới đó thì đã thấy chỉ còn một đống đổ nát rồi. Khắp nơi đều là các thi thể, đệ tử thậm chí...còn nhìn thấy cả thi thể của Khinh Liên Cung Chủ...Toàn bộ kinh mạch đều bị đứt hết...”, người đệ tử run rẩy nói.
Thanh Hắc Bạch nghe thấy vậy thì lao đi . Người của Hắc Vong Tông lao theo. Đám đông vượt núi vượt non tầm nửa tiếng sau đã tới Khinh Liên Cung.
Lúc này ở Khinh Liên Cung có không ít người đang đứng đó. Tất cả họ đều tới từ các thế tộc ở khắp mọi nơi.
Đám đông trố tròn mắt nhìn đống đổ nát và đều như hóa đá. Khinh Liên Cung từng là một thế lực lớn ở đây. Thế nhưng lúc này nó đã không còn nữa.
“Ai làm vậy?”, Thanh Hắc Bạch nhìn đống đổ nát và hỏi.
“Là Thanh tông chủ à?”, một cụ già tóc bạc bước tới, chắp tay: “Chào Thanh tông chủ”.
“Thạch gia chủ cũng tới rồi à?”, ông ta liếc nhìn người này và hỏi.
“Xảy ra chuyện này sao có thể không tới được”.
Ông cụ kia cười và nhìn đống đổ nát: “Người của tôi đã điều tra rồi. Thứ sắc nhọn nào đó đã làm mọi thứ ra thế này, giờ chưa đoán ra được nhưng từ cái chết của người của Khinh Liên Cung thì có thể khẳng định một điều”.
“Điều gì?”
“Tất cả họ đều bị giết chết bởi một người”
“Một người sao?”
Thanh Hắc Bạch đanh mắt: “Ở chỗ chúng ta ai có thể làm được chuyện này chứ?”
Mà dù có đủ bản lĩnh thì cũng không thể nào mà có thể tiêu diệt được toàn bộ Khinh Liên Cung thế này được.
“Thanh tông chủ, có một người như vậy thật bất thường, chúng ta phải điều tra rõ ràng chuyện này, nếu không thì sẽ tạo ra sự uy hiếp với tất cả mọi người”, ông cụ nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!